Insane

Danh ngôn tình yêu: Thà rằng yêu em mà đau khổ còn hơn cả 1 đời ta không biết em.
Thông Báo
Wap Trong Dang Giai Doan Xay Dung
Nhận Lam Video
Nhận Lam Logo
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Tường vi khô

Tường vi khô
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3700
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter



Chi chào tôi, tay em vuốt ve nhành tường vi nhà hàng xóm mà trước đó tôi đã ngắt xuống cho em, nụ cười nghiêng đỏ hồng như màu của đoá hoa. Linh gật đầu thờ ơ. Cánh cổng đóng lại. Ánh sáng trăng lạnh lẽo tắt ngóm trong đêm.


Trời đất! Có lẽ tôi vừa tìm thấy một nửa của mình, ngay sau khi tỏ tình với em gái của cô ấy!


Sáng hôm sau, tôi viện cớ đến đưa Chi đi học để đến đó lần nữa. Người mở cửa vẫn là Linh, nàng có vẻ ngạc nhiên khi lại thấy tôi chỉ 8 tiếng sau lần gặp đầu tiên. Tôi vui mừng khi thấy Linh nhìn tôi, nàng nhìn rất lâu, ánh mắt dò hỏi. Tôi vờ như đang đưa mắt tìm Chi. Chi cũng bất ngờ khi thấy tôi, em cuống cuồng sửa soạn cặp sách. Chân tay luýnh quýnh thế nào vấp phải cái ghế ngã lăn ra. Tôi bật cười. Chi cười. Linh cũng cười. Tiếng cười của nàng trong và nhẹ như gió thoảng, Tôi bất giác quay sang Linh, định nói gì đấy về sự 'ngộ nghĩnh đáng yêu' của Chi, nhưng đội mắt buồn của nàng chặn họng tôi lại. Tôi như bị hút vào vẻ đẹp ấy, quên đi mất Chi đang quỳ đứng dậy, hai cánh tay bầm tím trầy xước.


...


Tôi nhớ, như một bợm rượu đang cố hồi tưởng lại những gì mình đã thấy trong cơn say, hình ảnh một nhành tường vi treo hờ hững trên cửa sổ nhà Chi, và đôi mắt Chi sẫm lại, đục ngầu khi bắt gặp ánh nhìn mơ màng của tôi.


Tôi đành nói thật. Tất cả.


...


- Chi này, cho anh xin lỗi chuyện hôm qua, và cả chuyện sáng nay nữa, được không?


- Ý anh Thuỵ là anh Thuỵ chỉ đang đùa giỡn Chi thôi?


- Anh xin lỗi. Chi hãy coi như chưa có gì xảy ra, hãy coi như anh là một thằng tồi dám trêu ghẹo Chi vậy, được không?


- Nhưng người yêu tương lai của chị Linh không được phép là một thằng tồi!


Chi nói, gần như nức nở. Nhưng đôi mắt em ráo hoảnh, nhìn chằm chặp vào tôi. Tuyệt nhiên không có dầu hiệu của bất kỳ cảm xúc nào hiện lên trong đôi mắt đó. Chi, đứng trước mặt tôi, lạnh lùng, vô cảm. Tôi lúng lúng, sững sờ trước em. Làm sao em biết tôi có cảm tình với Linh? Chi nở nụ cười, không có gì nghiêng đi trong mắt.


- Chỉ cần nhớ, Chi đã tin anh Thuỵ.


Tôi nhíu mày không hiểu. Nhưng một đám con gái đã nhìn thấy Chi, ríu rít ầm lên. Rõ ràng Chi không chỉ được yêu mến riêng ở lớp học buổi tối. Em quay lại nhìn tôi lần cuối, vẫn vẻ vô cảm, môi em mấp máy:


- Chi đã tin vào lời nói dối đó, dù Chi luôn biết đó là một lời nói dối.


Rồi em đi thẳng vào trường, với đám bạn vây quanh, cười nói.


...


Hai năm sau đó, tôi chính thức yêu Linh, người đàn ông 'bao' Linh lúc trước chẳng làm hại gì, khi nghe tôi nói tôi yêu Linh và có thể chăm sóc được cho nàng, ông ta rút lui.


Tôi và Linh cũng có việc làm. Hai đứa mở chung một tiệm trà sữa, sau đó mở thêm một cửa hàng bán hoa tươi. Vốn liếng một phần là của gia đình tôi, một phần là tiền tiết kiệm của cả tôi và Linh gộp lại. Nói là hai đứa làm chung, nhưng thực ra Linh chẳng biết gì nhiều, tôi thì bận học lên thạc sỹ, mấy công việc kinh doanh lại chẳng phải chuyên ngành của tôi, nên cuối cùng để mặc một tay Chi xoay xở.


Chi vừa học vừa làm nhưng công việc vẫn tiến triển tốt đẹp, chỉ việc học của em là sa sút đôi chút, em phải bỏ nhiều lớp học thêm và thôi không đứng đầu lớp nữa. Em cũng chẳng còn là cô bé con vụng về chậm chạp ngày nào. Nụ cười nghiêng của em đã biến mất từ lâu lắm. Gò má em vẫn hồng nhưng không bao giờ tôi thấy lại ánh lấp lánh như hổ phách trong mắt em nữa. Niềm vui của em chẳng bao giờ dâng lên quá khoé môi.


Nhưng Chi vẫn cứ hay cười, khác với Linh chỉ ngồi thu mình vào góc quầy thu ngân, đọc tiểu thuyết diễm tình rồi khóc.


Ban đầu tôi còn ôm lấy Linh an ủi, về sau tôi đành để Linh một mình, vì dù tôi có an ủi đi chăng nữa thì ánh buồn vẫn cứ sóng sánh trong đôi mắt nàng. Trăng không bao giờ sáng vào ban ngày, và Linh cũng chẳng bao giờ tươi vui. Tôi nghĩ đôi mắt đẹp của nàng không bao giờ cười tươi như đôi mắt vô cảm của Chi đã từng cười.


Nhưng tôi nghĩ tôi yêu Linh, xa nàng là tôi lại thấy chông chênh, dù không biết cảm giác đó là do tôi nhớ nàng hay là do tôi sợ nàng nhớ tôi mà buồn, khóc. Quả thật tình yêu phức tạp hơn tôi tưởng nhiều. Tìm được 'một nửa' rồi mà sao tôi chẳng thấy hạnh phúc? Đầu óc chỉ toàn những suy nghĩ vẩn vơ. Đôi khi tôi thấy Linh chẳng hề yêu mình, nhưng rồi khi nghe bàn tay nàng níu chặt và ánh mắt long lanh, tôi không muốn nghĩ đến cái giả thuyết đó nữa. Linh yêu tôi.


Để tôi nhấn mạnh: Linh yêu tôi.


Và tôi bắt đầu hiểu ra cái cảm giác của Chi ngày hôm ấy, cái cảm giác ép mình tin vào một lời nói dối – ép chính mình chứ không phải bất kỳ ai khác, tin vào một lời nói dối. Bởi vì lời nói dối đó quá đẹp. Quá đỗi đẹp!


Linh không yêu tôi, Linh chỉ yêu bản thân Linh thôi. Linh có thể hy sinh nhiều thứ, nhưng đừng bao giờ đòi hỏi Linh làm điều đó với cái lý tưởng cao đẹp của Linh. Linh có thể chết, nhưng không bao giờ tự tay bóp chết nỗi buồn trong Linh. Nàng sống nhờ những ngày tăm tối, bóng đêm, nước mắt và đau khổ.


Vì thế, tôi quyết định chia tay.


Linh cắt tĩnh mạch ở cổ tay tự vẫn. Nhưng Chi kịp đưa Linh đến bệnh viện, trông nàng xanh tái đi trong phòng cấp cứu. Chi vẫn bình tĩnh trấn an chị. Bước ra khỏi phòng cấp cứu, em tỏ vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy tôi, em gật đầu, ý nói mọi chuyện đều ổn.


Khốn nạn! Nhưng nếu được lựa chọn lại, tôi sẽ chọn Chi để yêu, yêu thật sự ấy! Tình cảm của tôi dành cho em đã không ngừng tăng lên suốt thời gian qua, mỗi lần em ngồi cạnh tôi để bàn chuyện buôn bán, nào là mở thêm tiệm, tuyển thêm người ,,, đôi khi em để vuột ra một tiếng thở dài nặng nhọc, nhưng nhanh miệng chữa ngay đó là do em lo lắng thông thường thôi; tôi lại thấy xót xa. Không phải kiểu xót xa khi thấy Linh tự hành xác, mà là đâu đó trong trái tim tôi cứ thót lên, đập uỳnh uỳnh vào lý trí: "Này thằng ngu! Nắm lấy tay cô ấy đi! Ôm cô ấy đi! Chăm sóc cô ấy đi! Cô ấy làm tất cả những việc này là vì mày đấy!"


Lúc này đây, Chi cũng buồn, trán nhăn lại, ánh nhìn xa xăm. Tôi ngồi xuống bên cạnh em trên ghế đá bệnh viện, bỗng nhiên thốt lên một câu ngu ngốc:


- Linh đâu làm thế vì anh, đúng không?


Chi nhìn tôi, đôi mắt sẫm tím, tôi không thể biết được em đang nghĩ gì.. Cuối cùng, em nặng nhọc đáp:


- Vì chị Linh bế tắc, không phải vì anh Thụy đâu!


- Này Chi ...


- Sao anh?


Tôi ấp úng một lúc, rồi nói nhanh, cố sức để câu chữ không dính vào nhau:


- Cách đây ba năm ... Buổi tối hôm ấy .... Anh đã nói gì, Chi còn nhớ không?


- Anh Thụy nói anh Thụy thích Chi. – em gật đầu thản nhiên.


- Chi đã nói Chi tin anh?


- Tin chứ!


- Còn bây giờ thì sao?


- Lòng tin chân chính không thay đổi theo thời gian.


- Chi à?


Em quay lại nhìn tôi, khoảng cách giữa tôi và em còn gần hơn cả buổi tối hôm ấy, khi tôi ngắt cho em nhành tường vi trên bức tường nhà hàng xóm của em...


Cái nhìn của em khiến tôi nín bặt. Em ngoảnh mặt đi, cúi xuống, tìm gì đó trong ba lô đầy sách vở. Rồi, lâu rất lâu sau đó, em nắm lấy tay tôi, lật ngửa lòng bàn tay ra, đặt vào đó một nhành hoa khô quắt.


- Nhành tường vi hôm đó.


Tôi choáng váng, thấy cổ họng mình khô đắng. Chi chỉ g