Old school Easter eggs.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

NGÃ BA ĐƯỜNG

NGÃ BA ĐƯỜNG
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12110
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter




Khi hạ cánh về thế giới thực tại, Kate gần như trút bỏ được lớp gai nhím phòng thủ mà reo lên vui sướng, trong khi Leo thì mặt mày tái xanh, hắn ngồi xổm xuống ủ rũ như cọng bún thiu. Kate biết rõ Leo khá sợ độ cao.

- Tôi có thể nhập viện đấy, cô biết không hả?! – Leo tức tối bảo khi Kate đến gần đỡ hắn lên.

- Tôi biết. À, ý tôi là giờ thì biết rồi. 1-1 nhé.

Kate lém lỉnh nhại lại lời của Leo, gương mặt trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, như thể hàng vạn tia nắng Mặt Trời đều nằm trên đôi môi cô. Leo không thể cưỡng nổi niềm khao khát muốn ôm trọn thứ ánh sáng ấy vào lòng, dù chỉ trong khoảng chuyển giao rất nhỏ của thời gian.

-------------------o0o----------------

Hội sách giảm giá hiện ra sau đài phun nước có dựng một tượng thiên thần nhỏ. Sách vốn là vật đầu tiên kết nối Leo và Kate. Hai người cùng len lỏi vào dòng người giữa các tủ sách; mỉm cười thân thiện với những ai nhận ra họ. Leo cẩn trọng xem xét từng kệ sách toát lên mùi thơm nồng cố hữu, rồi hắn lấy ra cuốn Bóng hình của gió; vuốt ve bìa sách mượt mà, nhuốm màu bí ẩn lẫn đậm chất u ám.

- Anh đã đọc quyển sách này rồi à? – giọng Kate vang lên sau lưng hắn.

Leo gật đầu, mắt không thôi dán vào Bóng hình của gió.

- Một cô gái đã từng đọc nó cho tôi nghe.

- Vậy sao? – Kate cười buồn – Tôi cũng đọc rồi, cái kết rất ấn tượng.

- Trang 254, lời thoại của nhân vật Fermín: "Này Daniel. Định mệnh thường ở ngóc ngách nào đó. Như một tên trộm, một ả điếm hay một người bán vé số: ba hiện thân phổ biến nhất của nó. Nhưng điều định mệnh không làm là đến thăm tận nhà. Cậu phải tìm đến nó." Tôi đã yêu cầu cô ấy ngưng ở đoạn này.

- Vì sao? – Kate hỏi mà dường như chẳng cần nghe câu trả lời.

- Tôi thích những câu chuyện không có hồi kết.

Kate thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng.

- Vậy, anh nghĩ mình đã gặp ai?

- Kẻ trộm.

- Tôi cũng vậy.

--------------------o0o--------------------

Sau khi cùng ăn trưa trong một tiệm café, Leo và Kate dạo bước trầm tư trên con đường mòn dọc theo hai thảm cỏ xanh mướt điểm tô vài đóa hoa dại. Họ chỉ giả vờ hỏi nhau vài câu hỏi đã biết trước đáp án, rồi lại rơi vào bể lặng. Đôi khi, người ta chịu đựng được sự im lặng vì họ cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau. Một hồi lâu sau, Leo và Kate nghỉ chân bên một phiến ghế đá, trước mắt họ là hình ảnh thu nhỏ của chiếc vòng tròn treo những cặp tình nhân khờ dại. Bầu trời dần đánh cắp ánh sáng ban ngày, và trong họ bắt đầu dấy lên sự tiếc nuối mơ hồ. Trong không gian lắng đọng, họ cùng lắng nghe bản giao hưởng của vạn vật: tiếng gió vi vu, tiếng lá xào xạc hòa vào giọng cười lanh lảnh của đám trẻ con, rồi cảm nhận mùi vị của nắng, hơi thở yếu ớt của hoàng hôn và hương vị cay nồng của hoài niệm.

Vở kịch với Kate đang lén lút bóp nghẹt trái tim Leo. Hắn muốn trổ tài hài hước mà cảm thấy thật khó nhọc, khổ sở. Ai đó đang cố moi lại trong hắn những điều mà hắn đã cố quên.

- Cô có muốn lên vòng đu quay đó không?

- Anh nên tự hỏi mình thì đúng hơn – Kate thở dài.

- Truyền thuyết đó...

- Tôi tin vào nó.

Leo bỡ ngỡ nhìn Kate, cô nhún vai đáp:

- "Trọn đời" phải chăng chỉ là phép ẩn dụ? Đôi khi, một phút hay một giây đối với hai người yêu nhau cũng giống như một đời.

- Tôi thua rồi – hắn tuyệt vọng thốt lên.

Vài đứa bé tầm chín hoặc mười tuổi lướt ngang họ trên chiếc ván trượt. Cậu nhóc bé nhất trong đó bỗng đứng lại và nhìn chằm chằm vào chú voi nhồi bông trong tay Kate, ánh mắt ngây thơ có chút chủ đích nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Leo lặng lẽ quan sát Kate, một nỗi sầu đọng nơi khóe môi. Cô vui vẻ ngoắc nó lại, tặng nó chú voi xám, xong còn xoa đầu và hôn lên má cậu bé. Khi thằng bé vừa chạy đi, háo hức với món quà từ quý cô xa lạ, thì Leo liền cất giọng; hòa vào điệu cười mỉa mai của hắn:

- Vì một lý do nào đó mà tôi không thích trẻ con.

Giấu nửa gương mặt sau làn tóc mây, Kate cảm thấy rã rời.

- Nhưng đấy lại là lý do khiến tôi đánh mất cô ấy.

Đó là vào một buổi chiều lộng gió, Kate khẽ ôm Leo từ phía sau, cô bảo rằng cô muốn chia sẻ phần đời còn lại với hắn, và cùng hắn có một đứa trẻ - kết tinh cho tình yêu giữa hai người. Tuy vậy, Leo lúc bấy giờ - thật ra là đến tận thời điểm hiện tại - còn là một gã chưa sẵn sàng cho bất cứ việc gì ngoài sự nghiệp. Họ đã cãi nhau. Leo không nhớ nổi những lời dao găm mà họ đã dùng để đâm vào đối phương, chỉ riêng lời nói cuối cùng - lời đã dày vò hắn trong khoảng thời gian tưởng chừng là vô tận: "Nếu em cần một người đàn ông của gia đình thì em nên đi tìm gã khác. Vì đó không phải là anh!" Thế giới quanh Kate sụp đổ, những khung cảnh trước mắt đóng băng, nứt dần và đồng loạt vỡ vụn. Đây đó vang lên âm thanh chói tai của một tiếng vỡ từ hư không.

- Anh ghét lập gia đình đến vậy sao? – Kate thổn thức.

- Tôi không biết, Katy... - Hắn cười khổ.

- Đủ rồi. Kết thúc vở kịch đi, Leo.

Kate đứng lên và bỏ đi. Leo nhanh chóng đuổi theo, níu tay cô lại nhưng Kate giận dỗi hất tay hắn ra, và lòng hắn trùng xuống khi nhận ra cô đang khóc. Leo siết chặt đôi vai nhỏ nhắn của Kate, tay hắn run lên và cả khuôn mặt hắn cũng run rẩy vì xúc động đến quặn lòng, đến độ gương mặt kia như sẽ vỡ tung hay tan chảy thành nước mắt. Môi hắn cứ mấp máy, nhưng lại không nói được gì, chẳng thể thốt nên lời nào. Chưa bao giờ cô thấy hắn khóc, và không bao giờ cô muốn phải trông thấy điều đó.

Kate gỡ tay Leo ra, một cử chỉ có thể đầu độc cả một ổ nhền nhện, và cô tiếp tục cất bước về phía ánh hoàng hôn đang dần chạy trốn khỏi vùng trời. Leo không còn kiên quyết chạy theo tóm lấy cô nữa, mà hắn chỉ lặng lẽ đi theo bóng cô. Kate luôn muốn có một cuộc sống trọn vẹn, còn hắn lại không. Giờ đây, cô đã có vòng tròn ấy cho riêng mình, tàn nhẫn để lại hắn gặm nhấm với chiếc vòng không có hồi kết.

Mãi chìm đắm vào những dòng hồi ức khổ đau, Leo và Kate không nhận ra họ đã lạc vào một lễ hội khiêu vũ ngoài trời. Tất cả mọi người đều được tham gia khiêu vũ, nhưng phải mua mặt nạ từ một cô bé ngay cạnh bồn hoa đỏ thắm. Trong khi Kate vừa tỉnh mộng, đang loay hoay tìm lối thoát giữa các cặp đôi thì một bàn tay thân quen đã chìa về phía cô. Ngước lên, Kate trông thấy một người đàn ông mang mặt nạ màu đen, và hắn mỉm cười – nụ cười đã theo cô suốt những năm tháng dài đằng đẳng, như thể bốn năm qua bị ném vào đáy vực của một thung lũng không tên. Kate không còn muốn trách cứ số phận hay sự mềm lòng của mình. Đôi khi, vứt bỏ những gai góc từ lớp vỏ của bản thân, con người ta mới thấy
↑↑ Cùng chuyên mục