Đăng: Hồng Ân
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10735 Chia sẻ:
Và giờ thì Hải Lam xuất hiện.
7.
Năm học thứ hai.
Buổi sinh hoạt lớp cuối tuần.
Tôi nghe loáng thoáng tên mình ở trên bục giảng. Ngẩng đầu lên, tên tôi đã nằm trong góc bảng. Cùng với bốn người khác sẽ ứng cử trong đại hội chi đoàn sẽ diễn ra hai tuần tới.
Kì lạ ở chỗ, không ai hỏi ý kiến tôi lấy một lần. Không ai thấy cần phải hỏi ý kiến tôi một lần. Tôi đặt hai bàn tay vào cạnh bàn đứng bật dậy. Cả lớp nhìn tôi chăm chú.
Cô giáo hỏi tôi có ý kiến gì. Ngay lúc tôi định mở miệng, tôi thấy ánh mắt Hải Lam nhìn tôi đăm đăm. Mọi người chờ đợi. Nhận ra mình có thể trở thành trò xuẩn ngốc, tôi lại ngồi xuống. Cô bạn quay mặt đi, còn cách tôi ba bàn, Quân nhìn tôi đầy kì thú.
“Danh sách chỉ để cho đủ người thôi. Mày không cần cuống lên thế.” Quân vỗ vai khi ngang qua chỗ tôi lúc về.
“Mày để tên tao vào?”
“Thì ứng cử năm người mà chỉ mình tao là con trai cũng hơi dở”, Quân nhếch miệng.
“Tao cũng quên bảo mày, nhưng không sao đâu. Đi ăn không? Lam bận gì đó nên không đi được.”
“Mày và Hải Lam hay đi ăn cùng nhau?” “Gọi Lam là được rồi, bọn tao hay đi họp về muộn mà còn phải đi học thêm nữa nên tiện thì thế. Sao?”
“Không có gì”, tôi kéo lại khóa ba lô, khoác lên và đi cùng Quân.
Nhưng bên trong tôi thảng như máy nghe đĩa đang chạy nhạc trơn tru thì bị một cốc nước lạnh đổ vào. Một cách chậm rãi.
8.
Ngày thứ Bảy.
Đại hội chi đoàn.
Giờ ra chơi trước lúc sinh hoạt, Quân rủ tôi đi mua nước. Đoạn hành lang ngắn, Quân hỏi tôi có thích Hải Lam không. Tôi quay lại, nhìn cậu tỏ ý không hiểu câu hỏi.
Quân quàng tay qua vai, kéo cổ tôi xuống như một trò đùa vô hại. Gần đến cửa lớp, cậu đặt một tay lên vai tôi.
“Mọi thứ cứ như thế này có phải là tốt không?”
“Cái gì tốt?”
“Tao với mày. Tao với Lam.” Rồi cậu về chỗ.
Phiếu bầu phát ra. Tôi hơi ngần ngại, rồi gạch tên mình. Kết quả công bố. Hải Lam làm bí thư, Quân làm phó. Tôi được 19 phiếu. Mười chín người mong muốn sự khác biệt, hoặc đơn giản là họ cũng không quan tâm. Cũng không khác gì. Cũng không ngạc nhiên.
9.
– Những ngôi sao của cậu còn sống không?
Tôi trực nhật một mình, Hải Lam lại đến sớm. Có lẽ, tôi hơi dựa người vào ghế, hai tay vô thức khẽ đan vào nhau.
“Những ngôi sao cách trái đất triệu năm ánh sáng, có khi thứ ánh sáng bọn mình nhìn thấy chỉ là lưu ảnh của thực thể không tồn tại nữa.”
“Ý cậu là gì, bầu trời đêm là mộ của những ngôi sao?” Tôi hỏi lại, cảm giác sự khó hiểu đang xô lại nơi đầu sống mũi.
Hải Lam ngồi xuống trước mặt tôi. Im lặng.
“Tớ nghĩ mọi người không hiểu điều tớ nghĩ,” cô bạn nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài, như tập trung vào một điểm vô hình ở xa.
“Tớ nghĩ cậu nói khá dễ hiểu.”
“Đấy không phải là điều tớ nghĩ.”
“Vậy là cậu không nói điều cậu nghĩ?” Lại im lặng. Tôi hơi vươn người về phía trước, thể hiện sự chờ đợi.
“Cậu có đọc Hoàng tử bé không?”
“Có”.
“Ừ, kiểu như Hoàng tử bé, khi tớ nói chuyện với người khác, sẽ giống như tớ xòe một bàn tay ra, chỉ cho họ một hạt đậu nhỏ xíu. Điều tớ muốn nói có thể là câu chuyện về hạt đậu đó, nhưng phản ứng của họ sẽ là, tay còn lại của tớ có gì. Và tớ không muốn nói về thứ tớ ban đầu muốn nói nữa.”
“Ừ, tớ hiểu.” Hải Lam hơi mỉm cười trước sự đồng cảm của tôi, rồi lại đưa mắt nhìn xuống.
“Cậu có biết, các nguyên tố trong dãy tuần hoàn hóa học, các nguyên tố ở trên trái đất này, là do các ngôi sao sinh ra không? Mặt trời chỉ sản sinh hydro và heli, còn các nguyên tố khác như carbon, magie, là do các ngôi sao cháy mà thành không? Ngôi sao dùng hết Hydro, dùng hết Heli, rồi chỉ còn nhân, thế là lõi nhân sao co lại, nóng lên, và sinh ra các nguyên tố lớn hơn, cứ thế cả quá trình lặp đi lặp lại…”
Tôi nói một hồi, đủ để cô bạn ngước lên nhìn tôi ngơ ngác.
“Nguyên, tớ không hiểu cậu đang nói gì.”
“Tớ cũng không hiểu, đấy chính là lí do tại sao tớ nói. Khi tớ muốn mọi người để tớ yên, tớ toàn lôi vấn đề vĩ mô ra. Như những ngôi sao này chẳng hạn.”
Hải Lam bật cười. Nghe thật tự nhiên và trong trẻo.
“Thế còn khi cậu muốn người ta chú ý? Nếu cậu thích một ai đó, và muốn người ta thích thứ cậu đang làm, cậu sẽ nói gì?”
Tôi nhìn cô bạn, nuốt giọng. Trong đầu tôi nghĩ về việc thích một ai đó. Trong đầu tôi nghĩ không ai khác ngoài Hải Lam.
“Tớ sẽ nói”, tôi để ngón cái tay trái chạy qua đầu các ngón tay còn lại. “Để cho chúng ta tồn tại, một vì sao phải chết đi.”
“Và đấy sẽ là thứ ánh sáng rực rỡ ấm áp nhất trong đêm cậu từng biết.”
Hải Lam hơi sững người lại. Trong lớp lác đác bóng người. Tôi nhìn thấy Quân. Tôi nhìn thấy tôi, đứng dậy và đi ra ngoài.
Bên trong tôi thảng như chính tôi là người cầm cốc nước lạnh đổ vào máy nghe đĩa. Một cách chậm rãi.
10.
Năm học thứ ba.
Tháng Mười Hai.
Ông chú Quân là chủ doanh nghiệp du lịch mới mở tour du thuyền trên vịnh, đồng ý cho lớp thuê hai ngày cuối tuần với giá chỉ còn một phần ba. Bọn lớp tôi thích điên, thời tiết đêm lạnh chỉ là thứ yếu. Bao nhiêu kế hoạch được đặt ra. Tôi vẫn chơi thân với Quân, và giữ khoảng cách với Hải Lam.
Thảng hoặc như bài hát trên radio không cách nào lựa chọn, hình ảnh cô bạn ngồi trước mặt tôi hiện ra rõ mồn một. Không nhớ nhung, không cảm thương đặc biệt. Khi đó, tôi lại vô thức để ngón cái ấn lướt qua từng đầu ngón tay còn lại.
Khi cả hội túm tụm đã không chịu nổi cái lạnh ngấm da, tiếng cười cũng vãn, mọi người lục đục kéo vào phòng, nói về buổi sáng ra đảo đón bình minh. Tôi về phòng, lấy thêm áo ấm và bản đồ quan sát, rồi chạy ra trước vẻ ngạc nhiên của hai thằng cùng phòng.
Trên boong tàu trống trơn, lúc kiếm được chỗ ngồi dễ chịu từ dãy ghế xếp, tôi nhận ra vẫn còn một bóng người nữa. Hải Lam đến gần, cười tôi hiền queo. Tim tôi như khựng lại một nhịp.
“Tớ biết thế nào cậu cũng ra đây. Trời hôm nay nhiều sao thế này cơ mà.”
Tôi lặng im. Hải Lam ngồi xuống cạnh tôi. Đôi lúc tôi nổi lên cơn duy lý, có khi nào chỗ của cô bạn đáng lẽ là ở cạnh tôi, thay vì đi cạnh Quân như mọi người vẫn thấy và tin, hay như chính tôi vẫn tin?
“Đâu là chòm sao Hercules”, cô bạn ngước lên, mắt lấp lánh.
“Không có ở đây, đấy là chòm sao mùa hè”, tôi nhìn cô bạn thật nhanh, rồi nhìn bầu trời.
“Tớ đã biết tại sao cậu thích Hercules”, Hải Lam quay sang tôi như thấu hiểu một bí mật tâm can.
“Tớ không thích Hercules nữa, thế đấy.”
“Tớ nhìn thấy ông cậu đi họp phụ huynh cho cậu. Có phải cậu thích Hercules vì đấy là cậu con trai duy nhất được Zeus cưng chiều không?”
Tôi đờ người ra, cô bạn nói chính lí do tôi muốn tránh. Tôi không muốn nói thêm gì, tập trung nhìn vào điểm đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy đằng xa.
“Tớ là người luôn sống theo lựa chọn của bố mẹ”, Hải Lam bắt đầu nói, ngón tay cô vuốt khẽ vào nhau, vẻ như cô không để ý.
“Nhưng đến một thời điểm, tớ nhận ra mình không biết mơ ước cái gì cả. Mọi sở thích cứ dần chìm xuống. Bí thư, lớp trưởng, những chức vụ chỉ để gánh trách nhiệm, tớ nhiều lúc cảm thấy mình thật mờ nhạt, đến cả điều viển vông để tin vào tớ cũng không có. Tớ thích thần thoại Hy Lạp là vì thế, vì các vị thần không phải ai cũng tốt đẹp, và ai cũng có những ích kỉ riêng. Nên những thứ toàn vẹn như cổ tích không bao giờ xuất hiện.”
“Có chứ”, tôi hít một hơi dài, lên tiếng.