Anh có bạn gái rồi. Một cô nàng xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn đúng gu của anh, trái ngược với sự lỳ lợm và ngang tàng nơi San. San biết thế, nhưng khi anh nắm tay hoặc hôn cô, cô không chối từ. Tình yêu đến và nhanh như một cơn gió. Thảng hoặc, San tự hỏi bây giờ anh đang làm gì. Và tự cho mình một câu trả lời khả dĩ để khỏi làm lòng đau như chắc anh đang đi làm hoặc coffee với bạn, để rồi sau đó lại vờ như không thấy hình ảnh anh đang đi chơi vui vẻ với Thư cùng đám bạn 9x nhí nhảnh của cô ấy. Nhưng, đến tối, bằng những tin nhắn ngắn gọn của mình, Nam khiến San yên tâm, khiến San vui, khiến San yên lòng. Đúng, chỉ cần những tin nhắn ngắn hơn 360 ký tự hoặc những cuộc gọi chưa bao giờ kéo dài hơn 5 phút cũng khiến San vui cả một đêm dài.
Nhưng những tháng ngày như thế khiến San khổ sở. Và San quyết định chấm dứt hết tất cả, bằng một tin nhắn. Soạn, gửi, và tắt nhanh điện thoại đi ngay tức khắc để dặn lòng đừng yếu đuối mà nghe máy nếu Nam gọi lại.
Nam ơi, em muốn nói với anh điều này. Người ta chỉ có một cuộc đời để sống mà thôi. Anh cũng vậy, nên hãy sống tốt nhé. Sẽ có rất nhiều người bên anh, lắng nghe anh và hiểu anh như em. Còn em, em đã lỡ chọn cho mình 1 cách sống không giống ai, một tình yêu không có tương lại, cho nên bây giờ mình em tự đi trên con đường của mình. Dù thế nào, anh cũng nên nhớ em đã từng yêu thương anh rất nhiều. Đừng liên lạc với em nữa.
Facebook và nick yahoo cũng bị San xóa không thương tiếc. Xóa hết một tình yêu mong manh. Thời gian sau đó, San vẫn học hành, bạn bè, tụ tập chơi bời bình thường. Nụ cười thảng hoặc trở lại. Nhưng đôi khi, nhìn thông báo về những cuộc gọi nhỡ của Nam, San thắt lòng và dặn mình đừng bao giờ yếu đuối. Hàng ngàn lần nó soạn hàng ngàn tin nhắn mẫu chỉ để lưu lại mà không dám gửi. Chút kiêu hãnh cuối cùng không cho phép San làm điều đó. Nhưng những lúc đi dạo giữa trung tâm thương mại đông đúc, những lúc dừng đèn đỏ giữa lòng đường tấp nập, nó luôn mong chờ một cuộc gặp gỡ vô – tình với Nam. Nhưng hình như, ông trời luôn bắt hai người đi hai con đường ngược chiều nhau.
Khi San nhìn thấy mẩu tuyển dụng biên tập viên của công ty truyền thông Siêu sao, nó chợt nhớ một lần Nam đã từng nói công ty này là đối tác mà Nam hay phải làm việc nhất, về mảng chương trình dành cho giới trẻ. Nó không ngần ngại nộp hồ sơ xin việc. Và ngay khi ngồi đối diện với Manager Lâm trong phòng phỏng vấn, nó biết rằng, đây không đơn thuần là tìm kiếm một công việc.
– Bên cạnh việc mài đũng quần hàng ngày trước laptop để gõ những dòng kịch bản vô hồn, em cũng sẽ phụ tôi trình bày nội dung chính của các show cho các công ty đối tác trong những cuộc gặp gỡ quan trọng. Nói nôm na là tôi cần một người giúp ghi nhớ những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán này. Đầu óc tôi không rộng để chưa hết những thứ vớ vẩn đó.
San nể cái lối nói chuyện thẳng như ruột ngựa và câu văn không hề được ngắt câu của người đàn ông này. Tuy nhiên, vế sau của câu nói lại ngọt ngào hơn bao giờ hết. Vậy là, có thể San sẽ gặp lại Nam, trong một phòng họp nào đó, bàn về một tivi show nào đó, và mắt Nam sẽ mở to suốt quãng thời gian đó. Nhìn San không chớp mắt. San sẽ tự tin, nhìn thẳng vào mắt Nam một cách đầy kiêu hãnh, mặc dù tim đập thình thịch đến chết được.
Viễn cảnh ấy ngọt ngào và đắm say. Ý nghĩa hơn tất thảy những cuộc gặp gỡ mà San đã từng gặp trong cuộc đời này.
Manager Lâm vẫn không hiểu vì lẽ gì mà một người như San lại tỏ vẻ say mê mảng nhạc Hàn, mà trong khái niệm của anh, San từng cho rằng nó vô vị và nhạt nhòa. Tất cả các lý do bay lơ lửng trong đầu Lâm suốt bữa ăn ngày hôm đó đều không khả dĩ, nhưng vẫn không ngăn Lâm ngừng suy nghĩ, đến nỗi anh không nhận ra, anh đã nghĩ về cô nhân viên dưới quyền mình quá nhiều. Sáng hôm nay, khi Lâm đến công ty và thấy San chúi mũi vào những clip đầy sắc màu của Kpop, anh im lặng và giữ ánh mắt hoài nghi về phía cô gái trẻ. Rất nhanh chóng, như bản tính nóng vội cố hữu, anh kéo mạnh tay Lâm và đi ra cửa. Nắng tràn hẳn ra lan can. Dưới ánh nắng, đôi mắt mở to ngỡ ngàng của San như hai viên bi trong suốt.
– Gì thế manager Lâm?
– Cho tôi biết lý do thật sự được không? Vì sao em cương quyết theo dự án này?
– Em muốn thử thách chính mình ở lĩnh vực mới. Với lại, một biên tập giỏi thì phải là một người có khả năng biên tập tất cả mọi thứ, đúng không?
– Nhưng công ty cũng có dự án của mảng Vpop hoặc Jpop. Ít ra thì nó hợp với em hơn là Kpop.
– Vậy thì nếu ví dụ em chọn theo Vpop hay Jpop thì anh cũng sẽ hỏi em câu hỏi tương tự mà thôi. Khác gì nhau đâu.
Lâm chống hai tay lên hông và nhìn San bằng đôi mắt tò mò pha vẻ giận dữ vì bị bắt bẻ bởi nhân viên dưới quyền. Sau một lúc im lặng, Lâm quyết định bỏ qua cuộc tranh luận này và trở về phong thái làm việc quen thuộc.
– Được rồi. Cố gắng làm cho tốt đấy. 2h chiều nay chúng ta sẽ có cuộc gặp đầu tiên với đối tác. Em nhớ chuẩn bị đầy đủ tài liệu.
– Khoan – San bất thần kéo áo Lâm lại – Những ai bên đài đối tác sẽ có mặt ở đây chiều nay?
– Trưởng ban biên tập và 2 nhân viên của phòng sản xuất chương trình. Có gì quan trọng không? – Lâm nhíu mày.
– Không – San lắc đầu, buồn bã – Không. Thôi em vô làm việc đây.
Lâm nhìn dáng San bước đi và sau đó, anh đứng ở góc lan can ấy lâu thật lâu. Anh bắt đầu không hiểu vì sao cứ bị ám ảnh bởi đôi mắt như hai viên bi trong suốt ấy.
Dự án nhanh chóng đi vào guồng sau buổi gặp đầu tiên đã diễn ra thành công. San bắt đầu dành thời gian các buổi tối để ngồi xem lại những video clip Hàn, lân la vào những diễn đàn của fan Kpop Việt Nam để nắm tinh thần gu nghe nhạc của họ. San nhận ra, thứ tình yêu mà những người trẻ này dành cho văn hóa Hàn còn hơn cả yêu, hơn cả đam mê. Nó dần dà trở thành máu thịt, thành món ăn, thành quần áo mặc trên người và không thể tách rời. Đôi khi San cười nhạt khi đọc được những dòng comment biểu lộ tình cảm quá khích đối với thần tượng của họ. "Tại sao đối với những người ta gặp gỡ hàng ngày, yêu thương đến mấy cũng không đủ. Trong khi, đối với những người mà có khi trong đời chưa bao giờ gặp một lần, ta lại tình nguyện dành cả suy nghĩ và tâm hồn cho họ?".
Rồi San nhận ra, nó như đang nói với chính mình. Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao giờ nguội đi. Đã rất nhiều lần San mơ thấy Nam, rất nhiều lần San trông thấy anh đèo cô bạn gái xinh xắn chạy ngoài đường, rất nhiều lần San đứng lặng yên ở đầu hẻm nhà Nam mà không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Càng xa cách, càng đậm sâu. Càng vô tình, càng gây đau.
Đến và đi. Nhanh như gió. Còn nó. Như đang mắc kẹt ở thiên đường, không lối thoát.
Cái nắm tay bất ngờ như một cú dội thẳng vào lồng ngực Lâm. Như một cơn bão mạnh đến không báo trước giữa trưa hè tháng 7 nắng gắt, khiến Lâm dường như không thể thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy suốt cuộc họp... Bàn tay vẫn còn nóng ấm, như dấu siết mạnh của hai con người đơn độc trong đêm lạnh. Lâm bất thần đưa bàn tay lên mặt mình, và vội vàng đút nó vô lại túi quần, trở về dáng vẻ đĩnh đạc thường khi mà không biết, một cỗ máy vận hành trong Lâm đang dần hỏng hóc. Từng chút một.
Sau ngày hôm đó, mọi thứ tưởng như vẫn như cũ, nhưng hóa ra có một vài thứ đã thay đổi. Lâm nhận ra San cười và nói nhiều hơn. Kể cả cái đám nhân viên ồn ào cũng bí mật nháy mắt nhau khi San chộp lấy cái móc khóa cực dễ thương của một nhân viên khác và khen lấy khen để. San cũng thử qua bên phòng thiết kế, tham gia brainstorm cho các ý tưởng thiết kế của các show mới, cùng các thiết kế thiên về màu hồng và chuyển động sôi nổi, khác hẳn với tông lạnh mà San hay dùng cho các show USUK của mình. Thảng hoặc, Lâm thấy San vừa nhắn tin vừa cười. Bỗng Lâm nhói đau. Nghèn nghẹn ở cổ. Một ngày làm việc Lâm tu hết hơn hai lít nước. Khô và bức bối không thể tả.
...