Danh ngôn tình yêu: Đối với người điên tai họa lớn nhất là không điên hẳn. Đối với người đang yêu, tai họa lớn nhất là tự xét đoán tình yêu của mình.
Thông Báo
Wap Trong Dang Giai Doan Xay Dung
Nhận Lam Video
Nhận Lam Logo
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Anh Sẽ Cầm Tiền Và Yêu Em

Anh Sẽ Cầm Tiền Và Yêu Em
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 22501
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter



đầu óc làm nó quên hết mọi chuyện, quên cả việc Vy đang đứng ở cổng trường chờ
nó.Vy ngồi ở cổng trường. Nó co gối lại rồi lấy tay ôm chặt lấy chân. Nó mở điện
thoại ra nhưng hết pin. Nó thở dài nhìn về phía con đường Việt vẫn đi đến đón
nó nhưng trời đã dần tối mà không thấy Việt. Nó cúi đầu dùng ngón tay vẽ cái
mặt mếu lên nền đất rồi tiếp tục thở dài và chờ chỉ vì Việt nhắn tin cho nó lúc
chiều “Không được đi đâu, chờ a đến đón đấy”.Vậy là nó cứ ngồi đó chờ…Trong lúc ấy thì Việt đến nhà Trang mới thuê gần đó. Trang đang ngồi co gối
trên ghế. Việt xuất hiện, việc đầu tiên là nó đứng ở bậc cửa im lặng nhìn
Trang, nó thấy xót xa và thương hại nhiều hơn là yêu thương. Nó tiến lại gần,
Trang bỗng nhoài người ôm lấy Việt.- Quá muộn phải không anh? – giọng Trang run lên.- Cái gì muộn? – Việt đứng chôn chân.- Anh sẽ không cho em quay về nữa đúng không?- Sao em bị đánh? – Việt lơ đi câu hỏi của Trang.- Em nói sẽ quay lại với người mà em yêu, nên anh ta ghen rồi đánh em.- Người em yêu là ai?- Là anh. – Trang đứng dậy rồi ôm Việt chặt hơn.- Em đừng nói nhảm nữa. – Việt kéo tay Trang ra.- Nhưng em cần anh lúc này hơn bao giờ hết…- Em không sao là được rồi, anh đi về đây.- Chỉ có anh mới lo được cho em… – Trang vẫn cố nói với theo.- Anh không bỏ tiền ra để đổi lại bất kì 1 cái gì ở em, nên em đừng nghĩ nhiều
nữa, kết thúc rồi. – Việt không quay lại nhưng nó nói rồi bước đi, không chờ
Trang nói thêm 1 câu nào vì nó hiểu…Trang sẽ không bao giờ thay đổi.Việt lao xe đi về phía nhà Vy. Nó chợt nhớ đến việc quên không báo cho Vy nhưng
bấm chuông cửa mãi không có ai ra mở cửa. Nó thở dài đứng trước cửa 1 lúc thì
chợt nhớ… Nó đã bảo Vy chờ đến bao giờ nó đến mới được về, không biết Vy có
“ngố” đến mức đợi thật không?Việt lại phóng xe đến trường Vy. Và đúng thật. Con bé vẫn ngồi bệt ở trên vỉa
hè và nhìn xuống đất. Cảnh tượng ấy khiến Việt chạnh lòng và 1 lần nữa nó khơi
dậy bản năng bảo vệ trong Việt… Nó xuống xe ngay lập tức chạy đến chỗ Vy kéo
vai Vy dậy…- Em có vấn đề gì không thế? – Việt nói to.- Máy em hết pin chả biết liên lạc với anh kiểu gì. – Vy cười xòa.- Em không biết đi nhờ ai về à? – Việt bực mình.- Tại em cứ nghĩ là anh sẽ đến bây giờ. – Vy cúi mặt thấy có lỗi trong khi
người có lỗi là Việt.Việt ôm lấy Vy. Lần đầu tiên trong một tháng giả vờ yêu nhau, Việt đã ôm Vy vào
lòng một cách thực sự, là thật sự muốn ôm thật chặt, là để Vy biết Việt có quan
tâm đến sự tồn tại của Vy, không hề bỏ mặc Vy như vừa rồi.- Anh xin lỗi nhé! – Việt đưa Vy về đến cổng.- Anh có đói không? – Vy cười.Không trách móc. Không giận dỗi. Giờ còn hỏi có đói không? Việt mỉm cười. Bình
yên quá!***Việt mở cửa phòng mẹ nhẹ. Nhưng nó khựng lại khi nghe tiếng mẹ nói chuyện điện
thoại:- Cháu làm tốt lắm. Gần 2 tháng rồi, thằng bé vui vẻ hẳn. Bác cũng yên tâm để
nó ra ở riêng. Thế số tiền ấy có đủ trả nợ cho anh cháu không? Ừ… Có gì cần thì
cứ bảo bác, bác cám ơn cháu nhé.Việt rụng rời. Chết lặng. Nó chỉ biết qua đón Vy, hôm nay là thứ 7.Vy cười với Việt nhưng lại không hiểu vì sao hôm nay Việt im lặng hơn mọi khi.
Không nói gì cả. Cả chặng đường Việt không nói gì. Nó cứ lẳng lặng đèo Vy ra
biển. Vy thấy lạ nhưng lại không dám hỏi.Việt đứng quay người nhìn ra biển, Vy im lặng bên cạnh. Những con sóng gợn lại
sự lo lắng lúc trước trong Vy…- Mẹ đưa cho em bao nhiêu tiền? – Việt đột nhiên nói.- Anh biết rồi à? – Vy không lấy làm ngạc nhiên, nó đưa đôi mắt ướt ngước lên
nhìn Việt.- Cô cũng là chỉ vì tiền mà đến bên tôi thôi đúng không?- Anh nghe em nói…- Cô cũng chỉ là vì tiền mà tốt với tôi?- Không phải…- Cô cũng giống đứa con gái ấy, cầm tiền và làm tổn thương tôi. – Việt gắt lên
nhìn Vy đầy hằn học.- Đúng em cần tiền, nhưng không phải vì tiền mà em tốt với anh hay cố làm tổn
thương anh…- Những đứa sống vì tiền thì có điều gì là nó không làm được? Không nói được. –
Việt gằn giọng như kiềm chế mọi cảm xúc.- Em thật sự trân trọng và cần có anh. – Vy gục gối xuống nền cát.- Giả tạo. – Việt quay mặt đi bật cười.- Em xin lỗi. – Vy khóc…Việt quay đi, mặc Vy ở lại. Vy một lần nữa đã dập tắt mọi sự yên bình trong
lòng Việt, xé nát sự tin tưởng của Việt.***Vy lê từng bước tới chỗ Phong…- Anh ơi… – Vy ôm lấy Phong.- Đừng khóc nữa, tại anh… – Phong ôm lấy đứa em gái bé bỏng.- Em yêu Việt…- giọng Vy vẫn run thổn thức.Phong thương em đến ngẹn lời…***Vy đứng phía hồ nơi Việt thường đứng, mưa phùn làm đôi vai Vy run lên, rượu còn
cay đầu lưỡi làm mọi thứ nhòa đi trước mắt. Nó bước đi, lê đi từng bước khó
khăn. Chỉ 1 tháng thôi, Việt đã chiếm tất cả những gì yêu thương nhất trong Vy.Có lẽ là cuộc chơi đã kết thúc ..Có lẽ là em đã không còn cơ hội để vực dậy lòng tin trong anh dành cho em…Những thúc giục nơi con tim làm bước chân Vy dừng lại trước cổng nhà Việt… Lấy
hết can đảm và chút men còn lại nó rút máy gọi cho Việt… Nó đợi. Nhưng mãi
không thấy Việt ra. Hết hi vọng thật sự.- Mấy giờ rồi em còn chưa về nhà đi? – Việt xuất hiện trước mặt Vy.- Em muốn gặp anh … – Nước mắt Vy rơi xuống, mắt nó nặng trĩu.- Em đi về đ.i – Việt lấy chìa khóa mở cổng.- Em không lừa dối anh. – Vy ôm lấy phía sau Việt.- Em đi về đi. – Việt gỡ tay Vy ra rồi quay lại gắt.Vy thất vọng thật sự. Nó cố kiềm nén nhưng nước mắt không ngừng rơi ra… Rượu
đang dần làm nó mất lí trí .- Anh cầm đi. – Vy kéo tay Việt rồi đặt vào tay Việt 1 sấp tiền được xếp gọn
gàng.- Em làm gì vậy? – Việt ngạc nhiên.- Nếu anh nghĩ tiền có thể mua được tình cảm của con người thì em muốn mua tình
yêu của anh.- Em say à? – Việt quay đi thở dài rồi cúi xuống nhìn vào mặt Vy.- Anh đừng nói gì cả. Cầm tiền, và yêu em …Việt đưa Vy vào nhà. Vy say đến ngất đi. Bỗng dưng sự yên bình trong lòng Việt
trỗi lên một cách kì lạ. Nó vuốt khẽ mái tóc Vy, má Vy ửng hồng vì sức nóng của
rượu. Việt lại thở dài rồi đứng dậy ra khỏi phòng nhưng Vy bỗng nhiên nắm chặt
lấy cánh tay Việt.- Em xin lỗi…Việt cụp mắt không nhìn Vy, nó gỡ tay Vy ra rồi ra ngoài. Nó gọi điện cho Phong
đến đón Vy về. Phong đến đưa Vy đi. Nhưng nó không quên quay lại nói 1 câu với
Việt:- Tiền không phải là vấn đề, vấn đề không phải là mở mắt to mà là nghe trái tim
nói. – Phong vỗ vai Việt rồi vào xe taxi đi.Việt đóng cổng vào nhà. Tất cả đã không thể thay đổi được nữa!***Sắp thi tốt nghiệp. Vy chỉ biết cắm đầu vào học. Trong những giấc mơ nó vẫn tìm
những cái ôm, cái nắm tay ấm áp xa lạ. Giờ nó chỉ biết học thi thật tốt vào
cùng trường với Việt. Sẽ có cơ hội gặp Việt nhiều hơn.Thật trẻ con nhưng nó lại thấy hạnh phúc.Tối tan học, Vy dạo này lúc nào cũng vậy , nó thích chờ mọi người về hết rồi
mới về.. Nó muốn giữ mãi cảm giác chờ Việt đến đón trước đây. Nó vẫn hạnh phúc
và không một chút hối hận vì đã yêu thương Việt dù chưa một lần Việt nói cần
đến nó.Vy qua đường. Đường hôm nay đông thật ấy. Nó đưa tay xin đường…Bất chợt một bàn tay nắm lấy đôi tay nó… Ấm áp… Nụ cười rực nắng đưa nó qua
khỏi giấc mơ bao ngày dài…- Anh vẫn giữ số tiền ấy… – Việt cười.- Anh đến để trả lại à?- Không! Anh sẽ cầm tiền và Yêu em


 



↑↑ Cùng chuyên mục
Thông tin
© Design by MayVaGio
LH: 01627150894
FB: Hồng Ân
Web Style U-ON

pacman, rainbows, and roller s