Đăng: Hồng Ân
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10739 Chia sẻ:
1.
“Nguyên này, cậu sẽ đi họp lớp đúng không?”
“Cậu gọi điện chỉ vì thế?”. Tôi nhìn đồng hồ góc trên cùng bên phải màn hình. Quá nửa đêm.
“Ừ, để cho chắc. Cậu có bao giờ thèm nhìn vào mạng của lớp đâu.”
“Họp lớp quan trọng thế sao?” “Đấy, đấy chính là lí do tôi gọi điện. Lần này đừng chối.”
Dập máy. Tôi nhìn mình qua lớp cửa kính trong veo. Trời đã hết lạnh, không còn bám sương. Trăng bạc sáng cạnh, gần dưới là chấm lấp lánh của sao Mộc. Ngôi sao cứ ngỡ là sáng nhất trên bầu trời, thực tế lại là một hành tinh. Vốn không thể tin những gì mình thấy. Thực tế đã chứng minh.
2.
"Cậu ăn chưa?” Quân phẩy tay qua trước mặt, ý là việc tôi hỏi không quan trọng.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, gọi một xuất sandwich và nước quả.
“Có việc gì thế?”, tôi hơi ngả người dựa vào lưng ghế màu đỏ nhàn nhạt mà hệ thống quán cà phê chắc cũng đã lựa chọn chán chê để vừa ăn rơ với màu thương hiệu mà cũng không bị nóng mắt khi mùa hè ập tới.
Quân nhấp ngụm cà phê, nhìn tôi hơi cười, rồi chăm chú vào iPad đặt trên đùi, thoạt đưa về phía tôi.
“Cậu biết trang này không?”
Tôi nhìn màn hình xanh. Giao diện mạng xã hội. Cover ảnh trường xưa cũ, avatar huy hiệu trường.
“Nơi “tự thú” của cựu học sinh trường mình. Tôi làm quản lí.”
Quân tiếp tục. Đôi khi tôi vẫn không quen kiểu xưng hô của Quân. Kiểu xưng hô bị thay đổi hay buộc phải thay đổi khi tấm card visit mang tên mình bắt đầu có trọng lượng. Bao thân thiết như lược giản hẳn bởi kiểu xưng hô ấy.
“Kéo xuống”, Quân hướng đầu gần lại, như để chắc tôi không bỏ lỡ điều gì.
“Đúng rồi, số 207”.
207. Hải Lam, tớ vẫn nghĩ nếu như được quay lại vào đêm hôm ấy, tớ sẽ nắm tay cậu thật chặt.
Tôi nhíu mày, ngước lên nhìn cậu bạn. Quân gật đầu.
“Đúng Hải Lam lớp mình đấy, không nhầm được đâu.”
“Cậu viết cái này?”.
Hơi lắc nhẹ cằm, cậu bạn cầm chiếc iPad về, nhấn nút tắt.
“Lúc đọc được dòng này, tôi cũng không muốn đưa lên.”
“Nhưng?”
" Nhưng tôi rất muốn biết ai đã viết nó”.
Tôi cắm cúi vào đĩa sandwich, không nói thêm gì nữa. Quân loay hoay với chiếc di động, thi thoảng nhìn ra ngoài.
“Này, cậu nghĩ liệu có thể là ai? Là ai mà đến giờ mới nói?”
“Cậu vẫn còn thích Hải Lam?”
“Không phải còn thích hay không, mà tôi tò mò. Ai đã thích Hải Lam đến nhường ấy?”
“Nhưng người này còn không được nắm tay Hải Lam, cậu bận tâm gì chứ?”
“Nhưng có khi nào đây là nguyên do khiến Hải Lam từ chối tôi không?”
“Hải Lam từ chối cậu?”.
Im lặng. Tôi nhìn Quân trực diện. Cậu bạn lảng nhìn những khách công sở xa gần, nói đã hết giờ nghỉ trưa. Trước khi cậu đứng dậy, tôi chợt nhớ ra một điều.
“Quân, cậu có đọc thần thoại Hy Lạp không?”.
“Không, liên quan gì?”
Tôi lắc đầu, nghe tiếng giày vang sát tai rồi hòa lẫn vào đám đông. Thần thoại cũng chỉ là thần thoại. Tiếng Hy Lạp cũng chỉ là âm thanh đẹp đẽ. Utopia vừa là “eutopos” vừa là “outopos”, vừa là nơi tốt đẹp vừa là nơi không có thật. Tôi có còn được sống lại những ngày tháng ấy đâu.
3.
– Cậu có đọc thần thoại Hy Lạp không?
Câu hỏi vang lên lơ lửng một lúc, tôi mới nhận ra vẻ như là dành cho mình. Ngẩng đầu, tôi thấy một khuôn mặt hết sức xinh xắn, tóc buộc cao phía sau để lộ đôi tai trắng nhỏ. Đồng phục gọn gàng, hai tay đang khoát ra đằng sau, và mắt trong veo nhìn tôi đợi câu trả lời. Tôi hơi bối rối, chỉnh lại cặp kính. Trong khi vẫn thắc mắc câu hỏi bắt chuyện của cô bạn chưa quen, tôi nhìn lại tờ giấy của mình. Chữ Hercules viết chì nét cứng ở góc. À, ra thế.
"Tớ có đọc chút ít, nhưng đây không phải là…. "
Tôi chưa kịp tìm từ để miêu tả, thì cô gái đã ghé đầu xuống, nhìn những dấu chấm to nhỏ. Mùi hương dầu gội thơm mát. Thật may vì hôm nay chỉ có mình mình trực nhật, tôi nhủ thầm trong bụng.
"Đây là sao phải không", giọng thanh mảnh nhưng vang lên rất khẽ, chiếc cổ trắng hơi lùi lại để lấy tầm nhìn.
"Dấu chấm này là chòm sao đúng không?", cô hỏi lại lần nữa.
Tôi gật đầu. Rồi im lặng như chờ đợi một sự phán xét. Cô gái hơi mím môi, nhìn vào tờ giấy, rồi lại nhìn tôi lần nữa.
"Cậu thích Hercules?"
Gật đầu.
"Tại sao?"
Tôi hơi ngước mắt lên trần nhà, nhìn vào vòng quay quạt xanh lá.
"Thì Hercules lập mười hai chiến công, thông minh, tài giỏi… "
"Cậu có biết tại sao Hercules phải lập mười hai chiến công, không, ý tớ là phải đi làm mười hai nhiệm vụ không?"
Tôi nhíu mày, cố nhớ ra chi tiết quan trọng. Trong đầu chỉ lềnh bềnh mây mờ mờ xám xám. Cô bạn không nói gì nữa, đi về chỗ của mình. Chỉ đến lúc về nhà, lục tìm quyển sách bìa đã sờn hơi bám bụi trong phòng, nhận ra Hercules chính là người đưa vợ và con mình xuống địa ngục, tôi đã lặng đi một lúc lâu.
Đấy là lần đầu tiên tôi biết Hải Lam.
4.
Hải Lam được bầu làm lớp trưởng, đồng thời là phó bí thư. Quân làm bí thư, với vẻ ngoài đứng đắn và giọng nói gãy gọn. Cứ nói vẻ ngoài không quan trọng, nhưng đầu năm học với những gương mặt lạ hoắc, thì đội hình đại diện sẽ luôn là những cặp đôi cân xứng. Quân với Lam, thật không có gì đáng ngạc nhiên. Đoạn đối thoại ngắn cũng dần trôi đi lơ đãng, như những người bạn trước đây.
Vẻ như tôi không quan tâm gì.
5.
Chương trình văn nghệ đầu tiên.
Lẩn tránh hầu hết các tiết mục, tôi may mắn rơi vào đội hậu cần. Quỹ lớp eo hẹp, mọi thứ làm được đều phải làm. Không ai biết ai có khả năng gì, nhưng Hải Lam chỉ định tôi vào ban trang trí. Tôi nhận lời, không kháng cự lấy nửa câu. Những buổi tập văn nghệ nhộn nhạo và nhạt nhẽo, tôi ngồi một chỗ cắt giấy bìa, cố bật nhạc thật to để át tiếng beat xập xình. Quãng nghỉ ngắn, Hải Lam đi về phía tôi, lần này thì tôi nhận ra điều ấy rõ ràng.
“Cậu đang nghe gì đấy?”
“Hank Williams”.
Tôi chỉnh lại âm lượng, tiếp tục đo đo gạch gạch.
“Là ai?”
“Hank Williams”, tôi lặp lại, đoạn hạ bút xuống, nhấc tai nghe ra, nhìn cô bạn.
“Tớ chưa nghe tên bao giờ, có bài gì nổi tiếng?”
Tôi nhún vai, “mẹ cậu sinh năm bao nhiêu?”
Cô bạn ngồi xuống bên cạnh, như có ý định kéo dài cuộc nói chuyện thực sự.
“1963, cậu hỏi như điều tra lý lịch vậy.”
“Hank Williams chết năm 1953, cậu không biết là đương nhiên”, tôi hơi cười.
“Nếu người ta thực sự nổi tiếng, thì sẽ được biết thôi. Edith Piaf mất năm 1963, tớ vẫn nghe hàng ngày, Titanic chìm năm 1912, tớ không xem phim nhưng vẫn biết. Thế nên, không có gì là đương nhiên ở đây cả.”
Hải Lam vừa nói vừa nhét earphones vào tai, nhắm mắt mơ hồ thưởng thức điệu country xưa cũ. Còn tôi, lặng người nhìn cô bạn lần nữa.
Hải Lam, là người thứ hai tôi biết, thích dòng nhạc chanson francaise.
6.
Mẹ tôi không bao giờ nói về bố tôi.
Hai người li dị khi tôi còn bé xíu, và nhanh chóng có gia đình riêng. Ít ra thì lúc tôi bắt đầu đi học, bố tôi đã ổn định ở bên Pháp, còn mẹ tôi đã sống ở đầu kia thành phố. Đôi khi mẹ ghé thăm và ở lại tối cuối tuần, bật nhạc Francoise Hardy vang vọng cả khu phố như phát ra từ chiếc loa xám cũ rè thời chiến tranh.
Ông bà tôi kiên nhẫn, xoa đầu tôi và nói để cho mẹ yên tĩnh. Nhìn mẹ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng không vô nghĩa như đang tìm lại vùng hồi ức hạnh phúc, tôi nhanh chóng nhận ra chuyện cổ tích chỉ là lời nói dối. Hình ảnh về bố nhợt nhạt, nhưng cứ mỗi lần sắp trượt ra khỏi vùng kí ức thì được níu lại bởi đống hàng gửi to đùng, những quyển sách ảnh mà ông yêu thích với vài dòng ghi chú vội vã, như thể ông sực nhớ ra mình vẫn còn đứa con trai lưu lại nơi này.
Tôi quen dần với sự quan tâm nửa thờ ơ, nhưng tự biết đang sống trong thế giới của họ. Tôi vẫn tự tạo ra thế giới cũ của họ để sống. Với những chòm sao và bài hát cũ rích....