pacman, rainbows, and roller s

Danh ngôn tình yêu: Hạnh phúc lớn nhất ở đời là có thể tin chắc rằng ta được yêu thương - yêu vì chính bản thân ta, hay đúng hơn, yêu bất kể bản thân ta.
Thông Báo
Wap Trong Dang Giai Doan Xay Dung
Nhận Lam Video
Nhận Lam Logo
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Cô gái tôi không hề yêu

Cô gái tôi không hề yêu
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3706
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter


 Tôi có thể phung phí tình cảm với bất kỳ một cô gái nàotôi có thể nói dối rằng tôi yêu bất kỳ ainhưng với emtôi luôn nói thật "tôi không yêu em"...


***


Em bước đi thật chậm giữa con đường quen thuộc của chúng tôi. Vẫn cái dáng gầy mảnh mai, vẫn đôi mắt buồn man mác, vẫn cái nét hiền dịu làm người khác không nỡ làm tổn thương.. ấy vậy mà, tôi, với tư cách gì, có quyền gây cho em nhiều đau khổ.. tôi đứng thật xa, thật xa nhìn em vẫn bước thật chậm, tôi thấy em đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm điều gì đó. Tôi vội vàng nép vào một thân cây, tôi sợ em nhìn thấy tôi, tôi sợ đôi mắt ấy, và những giọt nước mắt, bóp nghẹn trái tim tôi...


co-gai-toi-khong-he-yeu


Tôi đã từng cùng em đi trên con đường này. hôm ấy, em bẽn lẽn hỏi tôi :


- Hôm nay, anh có rảnh không?


- Cũng hơi rảnh. Có chuyện gì hả em?


Mắt em sáng lên, rạng rỡ :


- Thế anh cùng em đến đây nhé!


Em đưa tôi đến đây, trên con đường nhìu cây. Chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ có nhiều cây và...dường như chỉ có hai chúng tôi ở đây. Tôi không có hứng thú lắm với việc đi bộ lãng mạng như thế này. có thể vì khung cảnh nơi đây, cũng có thể vì tôi đang đi cùng MỘT CÔ GÁI TÔI KHÔNG YÊU. Đúng, tôi không yêu em. Chỉ có em yêu tôi. Em tự nguyện yêu tôi. Tôi tỏ ra không quan tâm đến điều đó. Tôi có thể phung phí tình cảm với bất kỳ một cô gái nào, tôi có thể nói dối rằng tôi yêu bất kỳ ai, nhưng với em, tôi luôn nói thật "tôi không yêu em"..


- Anh có thấy tâm trạng thoải mái hơn khi ở đây không? – em hỏi tôi với giọng nói thật buồn, có lẽ em biết tôi đang không hứng thú.


Tôi cười nhạt:


- Uh!


Em nhìn tôi, ánh mắt buồn, thật buồn.. tôi vẫn thường hay thắc mắc, sao em lại đem cái nét đượm buồn ấy vào đôi mắt đẹp của mình, em chỉ trả lời "vì mọi thứ xung quanh em đều buồn". thế đấy, em sống trong tư tưởng sẵn sàng hứng chịu nỗi buồn, và nước mắt luôn là thứ có sẵn để em chào đón những nỗi buồn đó...


- Mỗi khi buồn, em đều đến đây. Nơi này yên tĩnh lắm phải không anh. Em thích cái màu xanh tự nhiên của cây cối, trải đều trên con đường dài, giống như cuộc đời ta, thấp thoáng có những màu xanh hi vọng.. anh, cũng giống như cây xanh, còn em là con đường.


Câu cuối cùng em nói thật chậm, thật nhỏ. Em xem tôi là hi vọng của em, giữa con đường cuộc đời của mình em xem tôi là tia sáng để em bám víu trong chuỗi ngày cô độc. Cô gái khờ này yêu tôi thật nhiều. thậm chí ngay cả khi tôi nói tôi không yêu em, thậm chí ngay cả khi tôi nói tôi có rất nhiều người tình. Em nói " anh mặc kệ em, cứ để em yêu anh" . uh, thì tôi mặc kệ em..tôi vẫn đi về đều đặn cùng những cô gái của tôi, đi chơi, ăn uống và lên giường. còn em, em chọn yêu tôi bằng cách thường xuyên đến nhà dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho tôi. Đôi lúc tôi cũng thấy em thật phiền, nhưng, tôi mặc kệ em..


Tôi vẫn nép vào thân cây nhìn em, em đã đứng rất lâu, tôi nghĩ em sẽ khóc, vì vốn dĩ, nước mắt em luôn chực chờ..nhưng không, khuôn mặt em đứng đó, lầm lì, đượm buồn nhưng tuyệt nhiên không khóc..em mạnh mẽ từ khi nào vậy, có phải từ khi rời xa anh. Em chỉ mới rời xa anh bảy ngày thôi mà, phải không em???


- Sao con bé ấy cứ lẽo đẽo theo anh mãi vậy? – một trong những cô gái tôi dùng để lên giường đã hỏi tôi.


Tôi thấy hơi khó chịu với câu hỏi của cô :


- Em nói ai?


- Còn ai nữa, con bé hay đến nhà anh giúp anh dọn dẹp đấy.


- Em ghen à?


Cô gái nũng nịu ôm chầm lấy tôi :


- Uh em ghen đấy, lúc nào em đến đây cũng thấy con bé ấy.


Tôi cũng ôm cô gái vào lòng, dùng tay vuốt ve lên da thịt mềm mại của cô, trả lời cô sau nụ hôn đắm đuối:


- Em cứ xem cô ta như một cô gái ngốc, vậy là không cần phải ghen nữa, thực chất cô ấy đâu là gì để cả anh và em bận tâm..


Tôi nghe tiếng gì đó vừa rơi xuống nền gạch, giật mình nhìn ra phía cửa, tôi thấy em, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn tôi...Đau đớn...tôi không yêu em...


***


Tôi vẫn đi phía sau em..điều mà trước đây em vẫn làm với tôi..đúng, trước đây, em lúc nào cũng ở phía sau tôi. Nhìn tôi vui vẻ với những cô gái của tôi. Nhìn tôi lạnh nhạt với em. Vậy thì tại sao hôm nay tôi cứ phải theo em. Vì tôi nhớ em, từ khi em rời xa tôi, tôi thấy nhớ em.. em bước vào một quán café, ngồi vào chiếc bàn tôi vẫn hay ngồi, em sao vẫn chưa buông bỏ được tôi, hả cô gái? Tôi biết, em sẽ gọi một tách cafe đen, như cách em thường nói "em phải tập nếm vị đắng để đến khi cuộc đời cho em những đau khổ em đỡ phải cảm thấy hụt hẫng". tôi cũng hi vọng, em sẽ không hụt hẫng, không đau khổ vì tôi. Nhưng dường như những tỏn thương mà tôi mang đến cho em quá lớn, vị đắng của những giọt cafe vẫn không thể xoa dịu. Em tập làm gì nếm trước vị đắng, để giờ đây vị đắng có dịp lan tỏa cào xé em, hả em? Tôi vẫn đứng từ xa nhìn em, tôi thấy cậu nhân viên phục vụ quen thuộc nhìn em cười buồn và thông cảm (???). Tôi thấy em lại đưa mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ mệt mỏi.. sao tôi lại thấy đau.. cái dáng vẻ mệt mỏi hệt như một ngày em bị ốm, em xanh xao, nằm một chỗ nhưng tuyệt nhiên không gọi điện thoại cho tôi. Hôm ấy , em không đến dọn dẹp nhà như mọi hôm, cũng không điện thoại hay nhắn tin nhắc nhở tôi phải ăn sáng trước khi đi làm hay ti tỉ những thứ khác như mọi hôm. Tôi thấy hơi lạ nhưng vẫn thản nhiên, có lẽ cũng tốt, một ngày không phải thấy em, biết đâu lại hay. Tôi quay cuồng cùng những cô gái của mình trong điệu nhạc xập xình của bar, tôi đưa một cô gái về nhà và làm tình. Nửa đêm giật mình, tôi mở vội điện thoại, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn. một cảm giác lạ len lên trong tôi. Nhưng vội vàng xua đi, tôi ôm cô gái bên cạnh và tiếp tục lặn lội tìm thú vui của riêng mình. Sáng hôm sau, vừa mở cửa, tôi đã thấy em ngồi đó từ bao giờ, gương mặt tái xanh, môi nhợt nhạc, nhìn tôi và nhìn cô gái bên cạnh tôi, bằng đôi mắt buồn. Tôi né tránh ánh mắt em, hôn chào tạm biệt cô gái và bước vào nhà. Em cũng theo tôi vào, tay cầm chổi, bắt đầu quét nhà, em nhẹ nhàng, àh không, thều thào nói với giọng mệt mỏi:


- Hôm qua em sốt, không đến dọn dẹp nhà giúp anh được...


Tôi giật mình, nhìn vẻ xanh xao nơi em :


- Sao không điện thoại cho anh?


Em ngưng quét 1 giây, khựng lại, nhưng nhanh chóng tiếp tục quét những nhát chổi chậm chạp và mệt mỏi:


- Hôm qua anh vẫn ăn sáng chứ, trưa vẫn ăn cơm hay lại lười rồi ăn bánh mì?


- Anh hỏi sao em lại không điện thoại cho anh?


- Hôm qua anh đi chơi đúng không? Nhiều đồ chưa giặt quá này .


Tôi vùng dậy chạy đến cầm chặt vai em lay mạnh :


- Em có nghe anh hỏi không, tại sao ốm mà không gọi cho anh?


- Vì anh không yêu em...

...