Đăng: Hồng Ân
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 3758 Chia sẻ:
Phương Đăng tiện tay ném con dao rọc giấy về phía A Chiếu, “Đừng nói linh tinh. Chị nhắc lại một lần nữa, không được chọc phá quá đà, cẩn thận mà chó cùng rứt giậu.”
A Chiếu như bị tạt gáo nước lạnh, mặt hẵng còn ấm ức, nhưng không dám cãi cố, đành sầm mặt đi ra. Phương Đăng thả người trên ghế suy nghĩ xuất thần. Những điều ấy thực sự là do cô dạy cho A Chiếu ư? Cô khiến một đứa bé yếu đuối đáng thương trở thành gã thanh niên ngang tàng không sợ trời không sợ đất, còn mình lại càng lúc càng nhát gan ư? Có lẽ cô đã chán ngán phải sinh tổn trong lỗ đất bùn lầy, phải liều mạng mà vươn lên, không từ thủ đoạn mà giành lấy quyền sống. Người đã quen đứng trong bóng tối, càng thắp sáng đèn thì càng dễ mất cảnh giác với những hiểm nguy sau lưng, còn kẻ đã quen với ánh nắng, chỉ cần họ tin rằng mặt trời luôn mọc lên mỗi ngày, là đã cảm thấy yên tâm, thoả mãn rồi. Sao con người ta không thể sống giản đơn một chút, tha thứ cho bản thân nhiều hơn một chút. Cội rễ của hạnh phúc là ở đó, giống như... Lục Nhất.
Phương Đăng nhắm mắt lại, đầu vẫn còn chút choáng váng, là do trận say tối qua. Sớm nay tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang nằm trên ghế sô pha, nhà bếp vọng ra tiếng máy xay sinh tố. Chủ nhà thấy cô ngồi dậy, bèn rót một cốc nước gì đó màu sắc hơi kỳ dị.
“Mệt không? Uống hết cái này là đỡ thôi.” Trông anh có vẻ khá là tỉnh táo minh mẫn.
Phương Đăng thấy đầu nặng trịch, cúi xuống hớp một ngụm, suýt tí nữa thì nôn ộc ra, “Cái quái gì thế này?”
Lục Nhất nói: “Trong này có chuối, cần tây, sữa tươi và một ít hành. Đây là thuốc giải rượu bí truyền của nhà tôi, đảm bảo công hiệu.”
“Thuốc giải rượu bí truyền nhà anh là mang hết mấy thứ bỏ đi trong thùng rác xay nhuyễn rồi uống?” Phương Đăng bị thứ mùi vị kỳ quặc khó tả kia làm cho kích động, lại hoá tỉnh ra mấy phần, lầu bầu: “Nhưng bảo công hiệu cũng đúng, trông anh tỉnh thế kia cơ mà!”
Lục Nhất đưa cho cô một chiếc khăn ấm, “Rượu mà ngon quá quyết không phải điều hay.”
Phương Đăng ôm đầu nói: “Thôi chết, bộ dạng tôi bây giờ chắc như con ma. Tôi về sửa soạn lại đã, kẻo khiến anh sợ chết khiếp.”
Cô đứng dậy định đi ngay, chợt nghe ai gọi tới từ sau lưng.
“Phương Đăng, cô cứ thế mà đi ư?”
Phương Đăng quay lại nói: “Thời cơ mượn rượu làm càn qua mất rồi, mà tôi chắc không phải chịu trách nhiệm với anh đấy chứ.”
Lục Nhất bật cười, “Cô vẫn chưa lấy được thứ cô cần mà?”
Phương Đăng tưởng có một số chuyện sẽ tan biến cùng với hơi rượu, nhưng xem ra cô đã nhầm.
“Sao cơ?” Cô giả vờ khó hiểu.
Lục Nhất là người không biết cách vòng vo, anh nói một cách dứt khoát: “Tối qua cô có nói muốn lấy thứ gì đó ở chỗ tôi, đó cũng là mục đích cô tiếp cận tôi.”
Trông anh chẳng có vẻ gì đang đùa, chuyện đã tới nước này, Phương Đăng cũng không muốn giả vờ thêm. Cô ngồi xuống bên anh, nửa như cười nửa như không mà nói: “Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào? Làm sao để tôi lấy được thứ tôi cần.”
“Nói ra.” Lục Nhất đáp gọn.
“Cái gì?” Phương Đăng nhất thời chưa hiểu ý của anh.
Lục Nhất lại cười, “Cô không nói ra, làm sao tôi biết là cái gì mà đưa?”
Anh nói như thể cô đang hỏi xin một tờ giấy loại, hay một cái kẹo, chỉ cần là có, anh sẵn sàng đem tặng không. Phương Đăng cảm thấy thật mơ hồ. Cô không rõ con người này là đồ ngốc, hay lòng dạ quá sâu cay.
Thà rằng cô tin vào vế sau, nhưng dù thế nào, cô cũng phải đánh cược một phen.
“Tôi cần một tờ văn kiện trong số di vật cha anh để lại.”
“Văn kiện?” Lục Nhất ngẫm nghĩ một lát, đứng dậy đi vào phòng làm việc, mở ngăn kéo thứ nhất, lấy ra một chiếc hộp. “Cha tôi chẳng để lại nhiều. Căn nhà do mẹ kế tôi thừa kế, tiền và trợ cấp đền bù tôi giữ một phần, quần áo và sách của ông đa phần đem quyên góp, những giấy tờ và tài liệu liên quan đến công việc đều thuộc quyền quản lý của công ty, do cộng sự của cha tiếp nhận. Nếu là di vật, thì chỉ có thứ này.”
Anh đẩy tới trước mặt Phương Đăng một cái hộp chẳng có gì bắt mắt, “Trong này là những thứ cha tôi mang theo bên mình khi tai nạn xảy ra, phía cảnh sát đã niêm phong lại và gửi về gia đình, nhưng mẹ kế tôi không muốn cầm. Tôi nghĩ, giữ lại làm kỷ niệm cũng hay dù gì những thứ này đã tiễn cha tôi chặng đường cuối.”
Phương Đăng đờ đẫn cầm cái hộp lên, đây chẳng phải là chiếc hộp cất mấy tấm ảnh của cô đó sao? Lần đó cô chỉ chú ý tìm kiếm những nơi bí mật, chiếc hộp này nằm ngay vị trí đưa tay ra là lấy được, bên trong lại để toàn ảnh chụp cô, trong lúc gấp rút cô chẳng buồn xem kỹ. Bây giờ mới phát hiện trong ngăn dưới của hộp có một tấm hộ chiếu quá hạn, bức ảnh chụp cả gia đình đã ố vàng, chứng minh thư, ví, bật lửa và mấy tờ giấy mỏng tang. Cô mở mấy tờ giấy nhăn nhúm ấy ra, một tờ trong số ấy chính là kết quả xét nghiệm máu của Phó Kính Thù, giống y hệt tờ cô đã tiêu huỷ trong vụ tai nạn. Ngoài ra còn có một giấy biên nhận chuyển khoản, số tiền không lớn, người nhận là nhân viên hoá nghiệm đã mất. Có lẽ Lục Ninh Hải đã nhét các giấy tờ này vào túi mang theo bên mình, cô chỉ lục soát túi tài liệu, mà cứ tưởng bản thân đã tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ. Ai mà ngờ những vật này sau khi chuyện xảy ra vô tình được bảo quản, người sở hữu lại tuỳ tiện cất nó ở nơi quá lộ liễu, mà cô nhìn không ra.
Lục Nhất thấy ánh nhìn của Phương Đăng dừng lại trên mảnh giấy, bèn tò mò hỏi: “Phó Kính Thù là ai? Người quen của cô ư?”
Phương Đăng vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh sau sự việc bất ngờ này, chỉ gật gật đầu.
“Quan trọng với cô lắm ư?” Lục Nhất lại hỏi.
Kỳ thực Phương Đăng không rõ anh đang hỏi về mấy tờ văn kiện hay là Phó Kính Thù, nhưng dù là gì, đáp án vẫn chỉ có thể là sự khẳng định. Cô nắm chặt hai tờ giấy trong tay, gắng sức lấy lại tinh thần, cô hỏi vặn: “Đúng! Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào đây?”
Lục Nhất không rõ vì sao bỗng bật cười, “Thế nào là thế nào? Nếu cô cần thì cứ mang đi. Những tờ giấy kia đối với tôi chỉ là giấy loại thôi.”
“Tôi muốn là anh đưa? Anh đừng tự coi mình như thánh cứu thế được không, làm ra vẻ cao thượng mãi không mệt à? Nếu đã là giấy loại sao anh không vứt đi? Anh cứ thế tôi thấy giả tạo lắm, chi bằng nói thẳng điều kiện ra với nhau cho rồi!” Phương Đăng chẳng buồn khách sáo nói. Tận sâu trong lòng cô không tin trên đời có người chỉ muốn cho đi mà không cần báo đáp. Ai mà chẳng có dục vọng và lòng tham riêng, dù ít dù nhiều, dù vô hại hay đáng sợ, kẻ ác theo đuổi danh lợi mỹ sắc, người hiền lương mong được tôn trọng và yên ổn trong lòng, dù cao sang hay thấp hèn, chẳng ai dám nói mình không có dục vọng.
Lục Nhất bị cô chỉ trích, gương mặt lộ vẻ bối rối, anh cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay, chần chừ giờ lâu mới nói: “Không phải tôi cao thượng hay không mưu cầu điều gì. Phương Đăng, nói thật lòng khi tôi biết bên mình có thứ cô muốn, thêm nữa thứ đó đối với cô lại rất quan trọng, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Trước đó tôi luôn rất nghi ngờ, tại sao bỗng dưng cô qua lại thân mật với tôi như thế? Từ lần đầu cô đặt chân vào căn nhà này, tôi bắt đầu sống trong lo lắng bất an, bởi