Pair of Vintage Old School Fru
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 4375
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter




- Thôi đi nghen ông xã. Em đã nói là đừng có chọc người khác kiểu đó mà. Muốn bị ăn đòn mới chịu à?

Trời ơi! Tôi có nghe nhầm không??? Ông xã ư ??? Nhìn tướng con nhỏ kìa. Chẳng khác nào một bà cô trẻ chanh chua đang nói chuyện với chồng mình. Thể loại gì vậy chứ???

- Cà…Rem… - tôi gọi với giọng đứt quãng vì vẫn còn quá bất ngờ.

Con nhỏ khựng lại rồi quay lưng nhìn tôi. Sau vài giây kiểm tra hình ảnh, nó rú lên đầy hoang dại rồi ôm chầm lấy tôi. Miệng không ngừng reo lớn:

- A!!!! Chị Tử Quân!!! A!!! Chị tới rồi! A!!! Em nhớ chị quá!!! A!!!

Trong khi tôi còn bận ôm con nhỏ và nhăn mặt lại vì quá đau tai thì cả dãy phòng ai nấy đều giật mình hướng mắt về nơi tôi đang đứng với gương mặt ngáo ộp. Tôi biết tính con nhỏ này hơi hoang dã và bản năng nhưng cũng không ngờ càng lớn nó càng nặng nề như vầy. Thằng nhóc dở hơi dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đưa hai bàn tay lên vỗ bộp bộp, miệng cười toe toét, chân thì nhún nhún ra bộ hưởng ứng với Cà Rem. Vợ chồng chúng nó coi bộ cũng đồng cam cộng khổ ghê nhỉ !

Phải mất một lúc sau tôi mới đưa được con nhỏ về lại tình trạng bình thường sau khi nó hét gần như bay lỗ tai của tôi đi. Khi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá ngoài sân trường, tôi lại được dịp nghe Cà Rem lảnh lót:

- Chị à! Sao bây giờ chị mới nhập học. Làm em mong ngóng mấy tuần nay. Chị đáng ghét quá à!

- Uh! Chị xin lỗi. Vì công việc vẫn thu xếp chưa xong nên chị không nhập học đúng ngày được. Mà em cũng nói nhỏ thôi! – tôi thì thào.

- À…dạ vâng! Hihi – con bé nhìn thế nhưng cũng rất biết ý. Nó nhanh chóng hạ volume rồi cúi sát mặt tôi cười khúc khích.

- Mà thằng nhóc này là… - tôi xị mặt hỏi Cà Rem về cái tên dở người hồi nãy đã làm tim tôi suýt bay ra ngoài.

- Em quên mất! – con nhỏ đứng bật dậy ra chiều như vừa quên một cái gì đó quan trọng.

Một cách nhanh chóng, Cà Rem lôi xộc thằng nhóc về phía mình, chống tay thằng nhóc lên hông, vòng tay qua như kiểu cô dâu khoác tay chủ rể trong ngày cưới rồi nhìn tôi cười tươi rói:

- Cà Rem xin trân trọng giới thiệu với chị. Đây là Sữa Chua. “Ô ít xờ” của em. Chúng em là…

Nói đoạn con nhỏ cùng thằng nhỏ cầm tay nhau hát líu lo:

- Cà Rem Sữa Chua…dù ngọt dù chua…nhưng mà chung thủy…La La La La

Kết bài, chúng nó còn vòng tay lại làm thành hình trái tim nữa chứ!

Ôi đúng là con nít!!!

Xin lỗi tôi chịu không nỗi!!!

Chia tay cặp đôi gà bông kỳ cục, tôi chạy như bay về phòng học. Mải tám chuyện với lũ nhóc mà tôi quên khuấy mất mình đang là học sinh và cần phải vào học đúng giờ.

Tiết 1 – tiết của giáo viên chủ nhiệm

Tôi tuy đã khá lớn tuổi nhưng nhìn ngoài vẫn chẳng khác nào đứa nhóc cấp 2. Lùn tịt và ngây ngô. Đó cũng là lý do mà vừa nhập học, ra mắt lớp, tôi đã được cô giáo cho ngồi ở bàn đầu. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi phải học hành đàng hoàng trong mọi tiết học ( học lại những thứ mà tôi đã từng học).

Kể ra thì đây là giáo viên chủ nhiệm dễ thương nhất mà tôi từng được học. Cô giáo lớp tôi tên Thi, đã gần 30 nhưng nhìn vẫn rất xì tin và trẻ trung. Nhìn cách nói chuyện và nụ cười ấp áp của cô, tôi nghĩ đây là một giáo viên rất nhiệt tình và dễ gần. Bằng chứng là vừa bước vào lớp, cô Thi đã nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng chào chúng tôi.

Thật là ngây ngất…( tôi thường rất rất có cảm tình với những nụ cười kiểu như thế này…)

- Chào các em!

- Chào cô ạ!

- Vào lớp 10 có thấy vui không?

- Có ạ!

- Cấp 3 là thời kỳ tuyệt vời nhất của đời học sinh đấy nha! Đa số những kỷ niệm sau này mà các em gìn giữ lại được đều hình thành từ đây. Bởi vậy hãy học tập và vui chơi thật nhiệt tình nhé!

- Vâng!

Cả lớp cười vang. Cô nói đúng. Những năm tháng cấp 3 là những năm tháng của kỷ niệm, là những tháng ngày đẹp nhất của đời học sinh. Dù đã trải qua 2 năm, tôi vẫn cảm giác cái thưở ấy chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi…

Buổi học diễn ra vui vẻ. Chí ít là đối với tôi. Cô giáo giảng nhiệt tình, còn tôi thì quá dễ dàng khi tiếp thu vì chỉ cần đọc lại những kiến thức cũ. Có lẽ vì thế mà tôi dành một ít thời gian ngắm nghía tổng thể lớp 10A1 – lớp cấp 3 thứ 2 của đời tôi.

Lớp này hình như nam nhiều hơn nữ. Tôi thấy cô giáo khá tâm lý khi không phân chon nam nữ ngồi xen kẻ. Sau khi trải qua đời học sinh, tôi mới ngẫm ra, việc nam nữ ngồi xen kẻ nhau không những không giảm tình trạng nói chuyện gây gổ, tụm năm tụm ba mà còn có thể dẫn tới những hệ lụy không hay. Đơn cử là chuyện tình yêu tình báo. Đây là giai đoạn tụi nhỏ dậy thì, tâm sinh lý đang trên đà thay đổi, vì thế chuyện nảy sinh tình cảm với bạn khác giới có khả năng xảy ra cao hơn rất nhiều so với khi còn học cấp 2. Như lớp cấp 3 cũ của tôi đấy, sĩ số lớp được 40 mống thì đã có đến 10 cặp gà bông. Tôi thì không phải không thích tình yêu tuổi học trò, chỉ là một số cô nhóc cậu nhóc cứ hay bị nhầm tưởng giữa cái gọi tình yêu và tình cảm cao hơn tình bạn. Để rồi sau khi chia tay lại đau buồn và mất luôn tình bạn. Như thế thì tiếc biết bao…

Mãi nghĩ vẫn vơ, tôi giật mình khi chuông reo báo hiệu hết giờ, kèm theo đó là tiếng gọi nhẹ nhàng của cô chủ nhiệm:

- Em Tử Quân! Lên đây cô nói chuyện một chút.

Tôi lon ton chạy lên, mỉm cười nhìn cô, lòng đầy thắc mắc không biết cô định nói chuyện gì.

- Lát nữa tan học em cùng cô tới thăm bạn Nhân Mỹ nhé!

- Dạ? Nhân Mỹ là bạn nào vậy ạ?

- Là bạn nam bị thương trong vụ hành hung được em phát hiện ra ấy.

- À…Dạ vâng!

Tôi dạ rồi gật nhẹ đầu. Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng. Lạ nhỉ? Sao tôi phải đi thăm thằng nhóc đó. Mà đó là thằng nhóc to con hay ốm nhom???

Rắc rối thật!

Bây giờ tôi đang đi trên hành lang bệnh viện cùng với cô Thi. Dáng cô đi thật nhẹ nhàng tha thướt. Chẳng bù cho tôi. Cứ hồng hộc như một thằng con trai.

- Bạn ấy nằm phòng nào vậy cô?

- À! 501 em à.

- Vâng!

- Mỹ vốn không thích người khác nhìn thấy nó trong tình trạng ốm đau, vì thế cô không dẫn đông người vào đây thăm. Vì cháu là người có ơn với nó nên cô muốn dẫn cháu theo để nó biết mặt. – cô nói nhỏ nhẹ và nhìn tôi cười.

Nụ cười thật tuyệt. Mà sao thấy cách cô ấy nói có vẻ rất hiểu cậu nhóc đó vậy nhỉ?

Còn khoảng 5 mét nữa là tới phòng 501, đang cố bước thật nhanh thì đột nhiên cả tôi và cô giáo khựng lại. Trước cửa phòng của cậu nhóc tên Nhân Mỹ, một cô bé đang lén lút nhìn vào phía trong phòng qua khe nhỏ của cánh cửa. Hành vi thật đáng nghi ngờ.

Nhìn khoảng ba giây, tôi hét dựng lên:

- Băng đô đỏ!!!!!!!!!!!!!!!

Cô nhóc giật mình sau tiếng hét của tôi và tất nhiên co giò chạy biến đi. Tôi định đuổi theo nhưng bị cô Thi ngăn lại.

- Cô không hiểu chuyện gì nhưng cô nghĩ em không đuổi kịp được cô bé ấy đâu.

- Cô ơi! Đó là bạn ngồi khóc trong phòng vệ sinh vào cái thời điểm mà hai bạn nam ấy xảy ra chuyện đó ạ!

- Sao cơ?

- Vì lúc đó em quá hốt hoảng nên đã quên mất chi tiết này. Em định bụng tìm được bạn ấy rồi sẽ đưa lên phòng giám hiệu. Em tin chắc bạn này là người biết được ai là thủ phạm trong vụ hành hung. Thế mà lần nào bắt gặp em cũng không đuổi kịp được bạn ấy. – tôi nhăn nhó như một con mèo hoang thú tội....
↑↑ Cùng chuyên mục