Danh ngôn tình yêu: Người nào yêu thực sự người đó không ghen. Thực chất của tình yêu là lòng tự tin. Tước bỏ lòng tin trong tình yêu tức là tước bỏ nền tảng tạo nên sức mạnh và độ bền vững của tình yêu…tước bỏ tính chất cao đẹp của tình yêu.
Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version) - Diary
Đăng: Hồng Ân
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 2092299 Chia sẻ:
Thoát khỏi cái không gian u uất, đượm buồn đó. Một thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, đôi mắt nâu đỏ lạ lẫm, nét mặt hoàn hảo tinh khiết như những tia nắng sớm, toả ra một luồng băng khí lạnh lùng phảng phất, gương mặt đẹp mê hồn nhưng ngập tràn hàng vạn tia vô cảm.
Cậu ngồi trên bậc tam cấp dẫn xuống vườn hoa hồng bạch phía sau biệt thự, tay ôm một con sủng vật có lông xám, to lớn, là một con chó...nhưng không phải...đúng hơn là một con... Sói.
Bộ trang phục đen trên người cậu nhạt nhoà với không gian. Cậu ôm con sói vuốt ve trìu mến, con sói không phản ứng, nó ôn nhu dụi đầu vào người cậu như một chú mèo nhỏ. Gương mặt chàng trai phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nét buồn đau bị nén chặt sau những đường nét bình thản trên gương mặt.
_Thiếu gia, thì ra là cậu ở đây, mọi người đang đổ xô đi tìm cậu. - Một thanh niên có mái tóc vàng, đôi mắt xanh tinh anh, anh ta mặc vest đen, trên ngực áo đính một chiếc huy hiệu màu vàng hình chữ S được cách điệu. Anh đến bên chàng trai, thở hắt nhẹ nhõm, ánh mắt dịu tia lo lắng lại.
Chàng trai tóc nâu không nói gì, tay nâng đầu con sói xám lên hôn nhẹ, vòng tay ôm chặt con sói vào lòng. Biểu hiện như chưa từng biết đến sự tồn tại của người thanh niên.
_ Tại sao cậu lại thả Hero ra? Chủ tịch không thích đâu! - Người thanh niên tóc vàng lia ánh mắt về con sói, anh vội vàng kéo nó về phía mình, nắm vòng cổ của sói xám dẫn về phía chuồng. Con sói níu lại, khẽ gầm gừ, nép vào lòng chàng trai như cầu cứu. Người thiếu niên đó giữ chặt con vật xám đó lại, gương mặt bình lặng không chút xao động.
_ Cậu vẫn ổn chứ? Đã hai ngày nay cậu không có gì vào bụng rồi. Tôi biết cậu đang rất đau lòng nhưng tất cả đã không cứu vãn được nữa. Nhị tiểu thư đã mất thật rồi! Cậu đừng như vậy nữa! - Anh thanh niên lo lắng, ánh mắt xót xa nhìn chàng trai trước mặt. Cậu ấy đau đến mức không còn một cảm xúc nào. Sao tất cả những bi kịch đau thương nhất đều dồn về cậu bé đáng thương trước mặt anh vậy?
Chàng trai đứng dậy, tay vỗ đầu con sói như tạm biệt. Hành động lạ lùng ôm chầm lấy nó như một người thân rồi nhướn người lạnh lùng bỏ đi. Con sói chạy theo như luyến tiếc, lấy răng cố sức kéo ống quần và giày của cậu lại, chân huơ huơ lên cao, rên khẽ ư ử.
_ Cậu đi đâu vậy? Bây giờ cậu cần vào trong nghỉ ngơi, chuyện gia đình đã rối rắm lắm rồi. Đừng để chủ tịch lo lắng thêm nữa! - Anh thanh niên nhíu chân mày lại bước theo khuyên nhủ.
_ Phiền chết đi được! Chuẩn bị xe cho tôi! - Chàng trai lạnh nhạt, bình thản như không có xảy ra chuyện gì. Cậu kìm nén tất cả cảm xúc, giấu bản chất trong nét mặt vô cảm của mình.
_ Thiếu gia, cậu định đến đâu?
_ Q.
*** Trụ sở an ninh quốc tế Q_Luân Đôn_Anh Quốc ***
_ Morning Sir! - Chàng thiếu niên nghiêm chỉnh chào người đàn ông đang ngồi trước mặt. Đó là 1 người đàn ông trung niên. Mái tóc nâu vàng và đôi mắt xanh lơ. Gương mặt đầy vẻ thuần hậu. Ông ấy mặc bộ quân phục đen đầy chính khí, huy hiệu Q lấp lánh trên ngực áo, cầu vai đeo quân hàm thiếu tướng oai vệ.
Cậu và người đàn ông đang ở trong 1 căn phòng kín trang trọng chất đầy hồ sơ, căn phòng và vị sếp trung niên đều toát lên vẻ nghiêm trang, chỉnh tề .
_ Oh, Demon đó sao? Tại sao bây giờ cậu lại đến đây? Tôi vừa nghe nói là.... - Vị sếp bất ngờ ngước mặt chăm chú về phía người thiếu niên đang đứng trước mặt mình.
_ Thưa sếp, em đã suy nghĩ kĩ rồi! Em sẽ nhận nhiệm vụ Kế hoạch Asean tại Việt Nam. Tháng tới em sẽ đến đó. Sếp chuyển công tác giúp em! - Chàng trai hít một hơi mạnh dạn nói, đồng tử mắt thanh khiết không chút bấn loạn, sợ sệt.
_ Cậu đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Nếu đã quyết định thì cậu phải ở lại đó khoảng năm năm. Trong tình trạng tâm lí cậu bây giờ còn bất ổn, tôi khuyên cậu hãy nghỉ ngơi. Sau khi thông suốt tất cả hãy đến gặp tôi! - Chân mày của người đàn ông trung niên chau lại đăm chiêu, những nếp nhăn xô lại đầy nghĩ ngợi, giọng nói ấm trầm chậm rãi phát ra.
_ Không, em sẽ vào đội tập huấn rồi đến Việt Nam. Sếp thu xếp giúp em. Sếp có thể cho thêm một đồng nghiệp hỗ trợ được không ? - Ánh mắt cậu không hề nao núng, kiên định giữ nguyên lập trường. Sắc mặt xanh tái nhợt nhạt đầy vẻ quả quyết, cậu muốn đến Việt Nam.
_ Vậy thì.... Thôi được. Dù gì cậu cũng là học trò xuất sắc nhất của tôi. Càng nhìn, cậu càng giống Windy. Hai mẹ con cậu đều rất xuất sắc. Chỉ tiếc là.... À thôi, tôi cho Dragon về với cậu được không? Thằng nhóc đó đã làm đơn trình tôi hơn tuần trước rồi. Tuy nó hơi ham chơi và bất thường một chút nhưng nó là đứa có tư chất tốt, có trách nhiệm và cả hai cậu đã thân với nhau từ nhỏ nên sẽ dễ dàng hợp tác với nhau hơn. Sau đó, tôi sẽ xét duyệt cho một thành viên nữa về Việt Nam hỗ trợ hai cậu. Cứ điểm bí mật bên đó sắp hoàn thiện, khi nào đã hoàn thành thì nơi đó sẽ là địa điểm tập trung làm việc của các cậu. Để tránh bị phát hiện, cả hai hãy tìm một thân phận nào đó để trú ẩn, có thể là học sinh trung học cũng được. Cậu đồng ý không? - Người sếp đắn đo, cẩn trọng nhắc nhở cậu, ấn đường giãn bớt vẻ lo lắng.
_ Thank you Sir, vậy thì em sẽ thu xếp để vào đội nhận lệnh. Good bye Sir - Chàng thiếu niên cuối đầu chào rồi bước đi thật nhanh ra khỏi căn phòng. Dáng vóc mảnh dẻ vụt chốc biến mất khỏi căn phòng. Sự vội vã như đang trốn tránh thứ gì. Cậu sợ phải đối mặt với tất cả. Cách tốt nhất với cậu là bỏ chạy. Chạy đến nơi mà người khác không biết cậu là ai. Cậu sợ tất cả tình cảm dành cho mình. Nó quá mong manh và mơ hồ. Tốt nhất là hãy tránh xa nó.
_ Này Demon, cậu đi đâu thế? - Vị thiếu tướng cất tiếng réo gọi nhưng vô ích. Bóng dáng chàng trai đã mất hút xa phía hành lang dài. Bỏ lại hình ảnh người đàn ông trong căn phòng kín.
_ Haizz, cái thằng bé này! Vẻ ngoài lúc nào cũng luôn lạnh lùng, gai góc hệt như một chậu xương rồng nhưng lại có một tâm hồn quá yếu đuối. Hi vọng sau những va vấp bi kịch này sẽ giúp nó trưởng thành hơn. Lạy chúa hãy che chở cho cậu bé ấy bình yên hoàn thành nhiệm vụ! A-men! _ Người đàn ông thở dài phiền muộn. Ánh mắt xa xăm trông theo cái chấm đen đang xa dần len lỏi hình ảnh qua khung kính cửa sổ. Bầu trời quang đãng không chút gió, những đám mây đen vẫn còn lẫn trốn. Luân Đôn những ngày cuối xuân vắng lặng, đẫm nước mắt......
*****Nghĩa trang thượng lưu phía Bắc Luân Đôn *****
Nằm trong thể những khu mộ của tầng lớp thượng lưu, dãy mộ của gia tộc Stewart được tập trung thành một nhóm liền kề nhau, nằm ở nơi địa lý tốt nhất, cả nhóm mộ nằm trên một ô đất cao. Có thể giương đôi mắt về tít tắp xa xôi về trước mặt, phong thuỷ hoàn thiện được tính toán tỉ mỉ.
Một dáng hình quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua từng ô mộ, khung cảnh hanh hao, đượm hơi sương phản phất. Là chàng trai tóc nâu có đôi mắt nâu đỏ bình lặng như mặt hồ, nét mặt không cảm xúc.
Cậu dừng lại trước một ngôi mộ được dát hoa cương đen nhã nhặn, xung quanh được cắt tỉa hoa cỏ gọn gàng. Ngôi mộ được chăm chút rất kĩ lưỡng.
_ Mẹ, con trai đến thăm mẹ đây. Lâu rồi con không đến thăm mẹ, con hư quá phải không? Mẹ ơi, con sắp về Việt Nam rồi, mẹ thường bảo con có một phần máu thịt của người Việt. Qua các bức ảnh, con thấy Việt Nam thật đẹp. Con sẽ tiếp tục nhiệm vụ thay mẹ, có thể rất lâu con mới trở về đây. Con sẽ nhớ mẹ nhiều lắm! Mẹ đừng lo lắng quá về con! Con của mẹ đã lớn rồi. Trái tim con sẽ mang theo mẹ đi khắp mọi nơi. Con yêu mẹ nhiều lắm! - Chàng thiếu niên đặt một bó hoa hồng bạch xuống ngôi mộ. Nụ cười tươi tắn, ấm áp như muôn ngàn tia nắng trong veo. Cái khuôn mặt lạnh nhạt phút chốc tan biến, chỉ có giọng nói trìu mến pha chút nũng nịu của cậu văng vẳng trong không gian....