Duck hunt
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Anh Sẽ Cầm Tiền Và Yêu Em

Anh Sẽ Cầm Tiền Và Yêu Em
Đăng: Hồng Ân
score 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 22507
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter



bước nữa rồi. Hôm nay có chuyện nên Vy chạy về ôm ông anh khóc lóc. Nó lấy tiền
mua điện thoại mẹ cho nó đưa cho người yêu… haizzz .. Con gái bây giờ vẫn có
những người “ngu” như thế á? Con bé cũng lớp 12 rồi còn gì? Chỉ kém Việt có 2
tuổi.- Mai mấy giờ em đi học? – Việt rút điện thoại ra.- Dạ, 12h. – Vy trả lời.- Em lưu số điện thoại của em vào máy anh xong nháy sang đi. – Việt đưa điện
thoại cho Vy.- Vâng. – Vy cầm máy làm theo lời Việt.- Mà này, giả vờ thôi nhé. Đừng có vớ vẩn thật đấy! – Phong nói.- Yên tâm đi, đi với tao em gái mày lúc nào cũng nguyên vẹn. – Việt đùa, cười
to.Ba đứa nhìn nhau cười. Việt thấy từ hôm nay chắc sẽ có nhiều việc để làm ấy.
Đầu tiên cứ đưa Vy đi học rồi đi chơi cho quen quen nhau rồi tiến hành kế hoạch
với mẹ. Chắc sẽ thuận lợi. Con bé không có vẻ gì là xấu xa đê tiện…Vy mệt nhoài chìm vào giấc ngủ. Vẫn cảm giác hơi ấm đôi bàn tay xa lạ đâu đấy.
Nó thấy đau vì bị lừa dối. Mẹ mắng cho một trận xối xả vì làm mất tiền mẹ cho
mua điện thoại. Vy chỉ biết im lặng và khóc trong phòng rồi ngủ thiếp đi. Nó
trách bản thân còn dại khờ quá.….Điện thoại réo lúc Vy đang ăn cơm chuẩn bị đi học, là Việt gọi.- Dạ em nghe.- À anh sang đón bây giờ, em chuẩn bị xong chưa?- Dạ em xong rồi, anh ăn cơm chưa ạ?- À, anh chưa. Anh vừa ngủ dậy. Mẹ anh đi làm nên ăn trưa ngoài.- Sang ăn cùng em. Mẹ em đi làm rồi. E tự nấu cơm ăn.- Ok. Lâu không được ăn cơm.15 phút sau Việt bấm chuông cửa nhà Vy. Có lẽ chưa bao giờ Việt ăn một bữa cơm
nào do một đứa con gái nấu… và ngon như vậy. Cơm nóng, canh ngọt, thức ăn đậm
đà. Việt thấy vui vui.- Em thích nấu nướng à?- Vâng, có mục đích đấy anh ạ.- Mục đích gì? – Việt chăm chú.- Nấu thật ngon cho chồng em ăn.Việt bật cười vì câu nói của Vy.- Tại mẹ em chỉ mải đi làm không chăm sóc cho bố và bọn em nên mới sinh ra cãi
vã, li dị nên sau này em chỉ muốn ở nhà làm 1 người vợ ngoan. – Vy cúi mặt nói.- Em đúng là đẳng cấp số 1. – Việt xoa đầu Vy rồi đứng dậy – Mà đi đi không
muộn học em.Việt đưa Vy đến trường. Vy xuống xe, vẫy tay chào Việt. Việt cười rồi nổ máy
đi. Nhưng không biết điều gì khiến nó ngoái đầu lại… và điều đó có vẻ như là
đúng khi Vy đang đứng ở cổng trường vùng vằng với 1 đứa con trai. Việt thở dài
quay lại…- Bỏ ra đi, em không muốn liên quan đến anh. – Vy vùng tay.- Anh quan tâm đến em, em làm sao thế? – Đứa con trai vẫn cố kéo tay Vy.Việt đỗ xe lại gạt chân trống trước sự ngạc nhiên của Vy và đứa con trai. Xung
quanh một vài người đứng lại xem.- Sao thế em? – Việt tiến lại phía Vy.- Không liên quan đến anh, anh là ai đấy? – Đứa con trai lên tiếng.- Không học nữa, đi về nhà em. – Việt kéo tay Vy.- Bỏ ra, thằng này mày bị điên à? – Đứa con trai hét lên.- Thế anh là gì của Vy? – Việt điềm đạm nói.- Người yêu được chưa? – Nó câng mặt.- Ai là người yêu em? – Việt quay ra hỏi Vy.Vy im lặng 1 lúc. Nó rút tay khỏi tay đứa con trai kia rồi nắm chặt lấy cánh
tay Việt.



Trường, Anh Việt là người yêu em. – Vy nói.- Nghe rõ không? – Việt nhìn Trường.- Em phản bội anh à? – Trường nói.- Em biết hết rồi. Không biết ai phản bội ai. Số tiền kia em cho anh. Anh không
phải nói gì nữa đâu. – Vy nắm cánh tay Việt chặt hơn.- Hôm nay đừng học nữa. – Nói rồi Việt kéo Vy đi.175538_ben-nhaubai- Ngày đầu tiên làm người yêu anh đã rủ em trốn học rồi. – Việt nhìn Vy áy náy.- Không sao. Ở lại chắc em cũng chẳng học được.- Em thích đi đâu? Anh đưa em đi.- Em ôm anh đc không?- À, ừ. – Việt lắp bắp.Vy ôm Việt. Nó tựa đầu vào bờ vai tuy không rộng của Việt, nhưng nó thấy nhẹ
nhõm.- Cám ơn anh nhé!- Chỉ cái ôm thôi mà…- Hơn cả 1 cái ôm…Việt im lặng.Việt dừng lại trước cửa nhà Vy. Nó vẫn thấy đôi mắt Vy đỏ lên, không biết vì
gió hay là vì lí do ấy, nhưng nó sợ những cô gái mềm yếu. Sự mềm yếu của họ làm
trỗi dậy bản năng muốn bảo vệ và che chở ở Việt…- Em không sao chứ? – Việt cúi đầu nhìn vào mặt Vy.- Em ok – Vy giơ tay ra hiệu.- Ngày mai phải mạnh mẽ hơn ngày hôm nay, vì vấp ngã trong tình yêu là bước
khởi đầu cho việc em cứng cáp hơn để bước vào đời. – Việt nghiêm nghị.- Anh nói hay thế? – Vy tít mắt.- Mình còn ngã nhiều nên ngã dần cho quen…- Thế có vết thương nào làm anh chai sạn không? – Vy tinh nghịch.Việt chỉ im lặng, nó cụp mắt bật cười rồi quay ra xe nổ máy. Việt không phải
muốn về nhà thật nhanh, chỉ là nó chạy trốn câu hỏi chạm vào vết gấp khúc không
đẹp của nó. Nó lại thấy không biết làm gì bây giờ. Nó không chơi bời nhiều, ít
va chạm, nên đôi lúc nó chẳng khác nào 1 đứa trẻ lạc lối cần giúp đỡ…Lại phóng về phía hồ… Nó ngồi lên xe nhìn ra xa… Có lẽ điều đó khiến con tim
nguội dần, thôi thổn thức…- Này, xe đẹp đấy! – Giọng một ng con gái vang lên sau lưng Việt. Nó biết cái
giọng nói quen thuộc ấy.- Anh biết là em thích. – Việt không quay lại.- Tại sao anh không có nó sớm hơn? – Trang vòng tay qua eo Việt.- Để làm gì?- Chẳng phải em sẽ chạy về phía anh ngay từ đầu nếu anh giàu có sao?- Mẹ anh giàu có, anh thì không…- Của mẹ anh, cũng là của anh.- Em nông cạn quá đấy! – Việt gỡ tay Trang ra, bật cười rồi xuống xe.- Em chỉ tin vào những gì trước mắt em nhìn thấy, em không cần quan tâm cái về
sau. – Trang quay đi nhún vai- Chính vì thế trong cuộc sống của em không bao giờ có thêm anh. – Việt nói.- Bây giờ em sẽ bổ sung nhé. – Trang quay lại, vẫn nụ cười vô tư cũ.- Anh có người yêu rồi. – Việt nhìn Trang.- Em vốn dĩ không quan tâm. – Trang im lặng 1 lúc rồi mỉm cười nói.- Vậy em quan tâm điều gì?- Là anh có cần đến em hay không? – Trang đặt tay lên má Việt.- Đã từng cần, nhưng giờ thì anh có nhiều việc để làm hơn là chạy theo một cái
đã lỗi thời – Việt cau mày nói rồi lên xe.- Em biết là anh yêu em. Em đã không nhận ra điều đó sớm. – Trang hét lên.Việt không nói gì. Nó chỉ im lặng rồi nổ máy đi. Nó muốn chấm dứt sự lằng nhằng
không đáng có giữa nó và Trang. Thật nực cười khi nó hạnh phúc, nó đau đớn và
ngã gục tất cả lại chỉ vì một cô gái bao.Ngửa mặt cho nước xả vào mặt, nó cố đẩy những gì Trang nói đi. Liệu có bao giờ
nó thanh thản quên Trang một cách không day dứt không? Chắc là ngày đó sẽ đến,
nhưng nó phải chờ trong bao lâu?….Việt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.***Trưa nào cũng vậy . Việt qua nhà Vy ăn cơm rồi đèo Vy đến trường sau đó cũng đi
học. Hôm nào không học thì Việt về nhà ngủ rồi nhờ Phong đánh thức để đi đón
Vy. Nó không cảm thấy chán. Nó chỉ nghĩ đơn giản là có thêm một đứa em gái, có
việc để làm… và quan trọng là nó thấy vui vui.1 tháng trôi qua trong vui vẻ, mọi việc như dần dần có thể đi vào kế hoạch.Thứ 7 Việt hứa đưa Vy đi chơi để chuẩn bị cho sáng chủ nhật này sẽ đưa Vy về
nhà gặp mẹ. Cần bàn bạc nhiều và lên cả 1 kế hoạch dài.Việt bấm chuông cửa. Sáng thứ 7, cả Vy cả Việt đều được nghỉ học. Vy hơi ngạc
nhiên khi thấy Việt đến sớm như vậy mà không nói trước.- Anh nghĩ rồi. – Việt lắp bắp.- Anh nghĩ gì?- Mai anh đưa em về gặp mẹ anh.- Nhưng mà em sợ lắm.- Chỉ là giả vờ thôi mà.- Nhưng mẹ anh dễ tính không?- Mẹ anh dễ tính lắm, em đừng lo.Vy mỉm cười. Nó đứng dậy vỗ vai Việt tạo sự yên tâm rồi đi vào bếp.- Em làm gì thế? – Việt đứng lên nhìn theo Vy.- Em nấu cơm. – Vy quay lại ngơ ngác.- Thôi hôm nay anh khao em đi ăn.- Ăn cơm chiên thập cẩm nhé.- Ừ đi!- Đi đâu?- Ơ, đi ăn.- Anh nấu đi, nấu để cho em tự tin mai về nhà anh. – Vy tủm tỉm.- Nhưng anh không biết nấu.- Để em dạy anh. – Vy chạy lại kéo tay Việt vào bếp.Việt chỉ im lặng đi theo dù là lòng bị bắt ép …Cuối cùng cũng xong. Nhưng Việt nghĩ là không ăn được. Nó không dám ăn. Ngồi
đeo cái tạp rề nhìn Vy nghiêm trọng. Vy cầm cái thìa lên…- Anh thả lỏng ra… yên tâm, dù không ngon em cũng ăn hết. – Vy đưa 1 thìa lên...

↑↑ Cùng chuyên mục